2201: "goodbye! I Love You!"

“Alo! Cậu nghe chứ? Sóng bắt đầu yếu rồi!” – Vệ Thuỷ gõ gõ vào phone nghe đeo trên tai, hỏi qua thiết bị micro ngay miệng.

Bên kia đầu dây, giọng một người con trai vang lên khá nhỏ, kèm theo những âm thanh rồ rồ – dấu hiệu của việc tín hiệu sắp mất.

« Ừm… còn. Vậy cậu muốn nói gì nữa không? »

“Ờ, cậu nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, Phong Lữ. Không khí ở Trái Đất kinh khủng lắm.”

« Mình biết. Cậu cũng vậy, tối đi ngủ nhớ đắp chăn kẻo cảm. »

Lời dặn dò của Phong Lữ bất giác khiến Vệ Thuỷ thấy buồn buồn. Lát sau, cô tiếp:

“Tạm biệt cậu!”

« Tạm biệt c… »

Phong Lữ chưa dứt câu là Tít! Tít! Cuộc gọi tự động kết thúc. Chính xác là tín hiệu đã mất. Vệ Thuỷ thở dài chán nản rồi tháo phone nghe ra, đặt lên bàn. Lần nào cũng thế, lời tạm biệt của Phong Lữ luôn bị đứt quãng. Dù biết vẫn chỉ là “Tạm biệt cậu!” nhưng cô gái muốn được nghe cho hết bởi phải năm tháng sau, cô mới có thể liên lạc lại với cậu bạn.

Vệ Thuỷ đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua lớp kính hình tròn nhỏ và chỉ thấy duy nhất màn đen bao phủ cùng vài vì sao nhấp nháy. Cô đang ở trong một phi thuyền treo lơ lửng giữa vũ trụ. Đã gần hai năm rồi cô không được thấy ánh nắng mặt trời. Tất cả mọi người rời khỏi Trái Đất đúng 744 ngày thêm 4h25’. Điều đó đồng nghĩa, cô đã không hít thở oxi tự nhiên trong ngần ấy ngày. Sống ở đây chỉ thở oxi nhân tạo.

Nhưng nói gì thì nói, Vệ Thuỷ như vậy cũng đỡ hơn Phong Lữ rất nhiều. Hiện, cậu vẫn còn bị “giam” ở Trái Đất và hít không khí ô nhiễm. Cô mong sao, các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua hố xoáy kia đến chỗ người con trai mình yêu, giải cứu cậu cùng bốn người nọ.

Ánh mắt Vệ Thuỷ bỗng chốc buồn thăm thẳm, chắc còn sâu hơn cả hố xoáy nữa. Thật lòng cô nghĩ, niềm mong mỏi của mình sẽ rất lâu mới thành…

***

Dưới Trái Đất, trên vùng đất cằn cõi toàn gió cát và những làn khói bụi mù mịt mờ mờ, Phong Lữ buồn bã tháo phone nghe xuống. Bên cạnh, cô gái mái tóc tém đen tuyền, nhìn cậu với ánh mắt khá lạnh lùng, hỏi:

“Mất tín hiệu à?”

Phong Lữ quay qua, gật đầu:

“Ờ. Nhưng mình cũng đã kịp tạm biệt cậu ấy. Còn cậu, Mẫu Đơn?”

“Mình chưa kịp nghe anh trai nói tạm biệt…” – Mẫu Đơn nói nhạt, kéo nhẹ micro xuống.

Trông hai người bạn sầu não, đối diện, một anh chàng tóc dựng đứng, trông vẻ là người hay đùa, cất tiếng an ủi:

“Thôi, ráng chờ mấy tháng sau nói chuyện tiếp. Ăn đi!”

Dứt lời, cậu đưa hai mẩu bánh mì khô khốc cho bạn.

“Cám ơn, Vạn Niên!” – Hai người nọ cùng đồng thanh nói với anh chàng tóc dựng đứng.

Phong Lữ chưa kịp đưa bánh mì lên miệng thì đúng lúc, có hai bóng người chậm rãi đi lại. Một người đeo kính, người còn lại nhìn khá chững chạc nên trông cậu cứ như là anh trai của cả nhóm.

“Thăm dò tình hình sao rồi, Thạch Trúc?” – Mẫu Đơn nhai nhóp nhép, hướng mắt vào cậu đeo kính.

Thạch Trúc đẩy nhẹ cặp kính cận dày cuộm, đăm chiêu nhìn miếng bánh mì hệt kiểu nó là điều khiến mình bận tâm:

“Chẳng gì khác. Nhìn đi đâu cũng chỉ có bụi, ô nhiễm và rác. Gọi là thăm dò tình hình nhưng giống như mình với Tuyết Tùng đi xem mấy ổ rác khổng lồ.”

Tuyết Tùng, đã chững chạc còn dịu dàng nữa, mỉm cười với đồng đội:

“Tóm lại, mình nghĩ sẽ không có gì mới đâu. Hành tinh này chỉ còn lại năm chúng ta…”

“Phải, thật kinh khủng!” – Thạch Trúc vô cùng rầu rĩ.

Thấy không gian giữa mọi người bỗng dưng buồn tẻ, Phong Lữ liền cất giọng, động viên:

“Đừng nản lòng, chỉ mới qua hai năm thôi. Thế nào chúng ta cũng sẽ được cứu.”

Những người nọ nhìn nhau. Tuy câu nói này đã nghe đi nghe lại hàng ngàn lần nhưng họ vẫn cảm giác lòng nhẹ nhõm, yên tâm hơn.

“Không bàn chuyện này nữa. Phong Lữ, cậu gọi cho bạn gái thế nào?” – Tuyết Tùng nhìn sang cậu bạn có dáng người nhỏ nhất, quan tâm.

Gãi đầu, Phong Lữ đáp với vẻ hơi lúng túng:

“Ừm… không phải bạn gái, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường.”

“Xạo!” – Vạn Niên cười giễu – “Khi nãy gọi điện, thấy cậu hớn hở tíu tít quá chừng!”

Nhận ra gương mặt đang đỏ cùng dáng vẻ ngượng ngùng của Phong Lữ, Tuyết Tùng vỗ nhẹ vai cậu, ân cần bảo:

“Nói được những điều cần nói là tốt rồi. Mẫu Đơn thì sao? Anh cậu vẫn khoẻ chứ?”

Mẫu Đơn, nuốt phần bánh cuối cùng vào miệng, phủi phủi tay, nói:

“Ổng mạnh như voi. Anh bảo nhớ mình lắm…”

Đột ngột, Thạch Trúc chen vào, bẻ lái vấn đề sang chuyện của bản thân:

“Ban nãy, may là mình liên lạc sớm với mẹ. Tín hiệu lần này yếu hơn mọi khi.”

Quan sát cuộc trò chuyện vui vẻ của bốn người bạn, Phong Lữ cười nhẹ rồi từ từ ngước lên nhìn bầu trời đêm đầy sao. Cậu tự hỏi, không biết Vệ Thuỷ đã ngủ chưa. Mới vừa nói chuyện với nhau cách đây chưa đầy một tiếng mà giờ cậu đã nhớ cô kinh khủng.

Phong Lữ và Vệ Thuỷ quen nhau năm cấp II. Cả hai rất thân thiết vì hợp tính. Ban đầu chỉ là bạn bè nhưng về sau, Phong Lữ nhận ra mình thích cô gái đó từ lúc nào chẳng hay. Cậu chưa bày tỏ tình cảm nhưng cũng không có ý định làm việc đó. Suy nghĩ của cậu đơn giản và có thể coi là hơi buồn cười: cậu muốn hai người cứ tiếp tục làm bạn, chí ít bề ngoài là thế. Còn về vấn đề tình yêu, anh chàng giỏi khoa học này lại hy vọng, bản thân sẽ có một mối tình đặc biệt với Vệ Thuỷ. Nôm na rằng, Phong Lữ không thích kiểu nói lời yêu rồi hẹn hò, đi chơi, nắm tay, hôn nhau… đại loại giống các cặp tình nhân khác. Cậu thích chờ đợi tình yêu đến thật nhẹ nhàng và chỉ cần trái tim hai người luôn hướng về nhau là đủ.

Những tháng ngày ở bên cạnh Vệ Thuỷ, Phong Lữ hạnh phúc lắm. Cậu cùng cô đi học về rồi bàn chuyện khoa học, tương lai Trái Đất. Hoặc lúc trời đổ mưa, hai người chạy thục mạng vào mái hiên gần đó, đứng trú và cùng im lặng nhìn những giọt nước buốt giá đang rơi đều. Có những khi cả hai ở lại trường muộn một tí vì trực lớp. Tiếng thời gian trôi, tiếng chổi quét lùa, tiếng lau bảng, những hạt bụi phấn và nhiều thứ khác nữa đã tạo nên ký ức đẹp đẽ, nuôi dưỡng tâm hồn hai con người chưa một lần nắm tay, chưa hôn, chưa trao nhau ánh mắt thân thiết đó. Tình bạn kỳ diệu của Phong Lữ, Vệ Thuỷ còn thể hiện qua những bức phác hoạ ngộ nghĩnh, giọng cười đùa hồn nhiên và nhiều lần ở bên cạnh nhau dù không nói gì nhưng cả hai vẫn thấy nỗi cô đơn được lấp đầy.

Là vậy đấy. Thế thôi. Rất bình dị, giản đơn, thân thuộc.

Phong Lữ cảm nhận, một sự liên kết mơ hồ nhưng vô cùng chắc chắn đã hình thành giữa mình và Vệ Thuỷ. Đặc biệt là từ hai năm trước khi cậu cùng bốn người bạn bị chôn chặt tại Trái Đất, thì mối dây kết nối hai người càng rõ ràng hơn. Nó vượt khỏi mặt đất, xuyên qua vũ trụ rộng lớn ngoài kia và không điều gì ngăn cản được. Cậu nghĩ, hẳn, Vệ Thuỷ cũng có cảm tưởng giống mình…

Phong Lữ vẫn chẳng rời mắt khỏi mấy vì sao ngày càng xa dần. Cậu chỉ muốn nhìn về nơi có Vệ Thuỷ, để nói với cô câu chúc ngủ ngon!

***

Kết thúc buổi học hơi nhàm chán, Vệ Thuỷ thu xếp sách vở, chuẩn bị về. Dù ở trên những phi thuyền nhưng học sinh vẫn tiếp tục học trong các căn phòng rộng rãi. Mọi người đang cố gắng để cuộc sống của mình trên “ngôi nhà chung” này vẫn như cũ lúc còn sống tại Trái Đất.

Vừa rời bàn, Vệ Thuỷ chợt nghe cuộc nói chuyện của ba cô bạn cùng lớp đứng cách đó mấy chiếc bàn. Vấn đề họ đang đề cập chính là tình hình của năm nhà khoa học thiếu niên…

“Không rõ bây giờ họ thế nào?” – Cô nữ sinh đầu tiên lên tiếng, vẻ thắc mắc.

“Cũng tội thật! Hai năm bị bỏ lại Trái Đất ô nhiễm như vậy, chắc họ bệnh mất.”

Cô thứ hai vừa dứt là cô thứ ba đã mau chóng tiếp:

“Mong các nhà khoa học mau mau tìm cách đưa tàu cứu hộ vượt qua lỗ xoáy đến cứu họ. Nếu không, mình sợ họ sẽ chết!”

Lời suy đoán cuối cùng đó khiến Vệ Thuỷ bỗng dưng xuất hiện nỗi sợ hãi. Tay siết chặt chiếc cặp, cô gái rời khỏi lớp học.

Về nhà, vừa vào phòng là Vệ Thuỷ đã đeo phone nghe vào và bấm số gọi cho Phong Lữ. Thế nhưng vô ích, chẳng hề có bất kỳ tín hiệu kết nối. Không âm thanh nào vang bên tai cô. Dù mỗi ngày luôn kiểm tra nhưng cô gái hiểu sẽ không thể có phép màu… Cô lại phải chờ năm tháng sau mới được nói chuyện với Phong Lữ.

Hạ phone nghe xuống, đôi mắt Vệ Thuỷ buồn da diết. Cô thích Phong Lữ. Phải!… Và đáng ra, ngày cuối cùng di dân, cô nên ngăn cậu đừng tình nguyện ở lại. Cô nhớ mãi hình ảnh cậu mỉm cười, vẫy tay chào mình. Tiếp đến, bóng dáng cậu nhỏ dần khi cô từ trên phi thuyền nhìn xuống mặt đất. Lúc đó, người con gái mười bảy ấy mới chợt nhận ra tiếng nói thật của trái tim.

Vệ Thuỷ từ từ gục mặt xuống bàn. Cô sợ lắm. Mong nhớ cậu bạn càng nhiều thì nỗi sợ càng lớn. Khoảng cách rộng lớn của vũ trụ bao la ngoài kia như bóp nghẹt tim cô.

***

Hôm sau vào lớp, Vệ Thuỷ đang mở cặp lấy sách thì bỗng dưng có ai đó đặt lên bàn một cuốn tập. Ngước lên, cô bắt gặp gương mặt thân thiện của cậu bạn cùng lớp, Dương Liễu.

“Hôm qua cậu bỏ quên tập Hoá nên mình giữ giúp định sáng nay đưa lại cậu.” – Dương Liễu cười bảo.

Vệ Thuỷ cầm tập xem, đúng là của cô. Nói lời cám ơn xong, cô gái tiếp tục hành động lấy sách ban nãy. Thấy vậy, Dương Liễu ngồi xuống bên cạnh, cố bắt chuyện:

“Cậu làm bài tập Toán thầy cho chưa?”

Vệ Thuỷ khẽ gật đầu, tuyệt nhiên vẫn chẳng nhìn anh chàng. Trông biểu hiện hơi thất vọng trên mặt Dương Liễu cũng đủ hiểu, cậu đang có ý với cô bạn.

“Hình như, cậu có người bạn là một trong năm nhà khoa học thiếu niên còn đang mắc kẹt ở Trái Đất?” – Dương Liễu chợt nghĩ ra đề tài khiến cô gái này quan tâm.

Đúng như dự đoán của Dương Liễu, Vệ Thuỷ đã ngừng công việc lại, chậm rãi quay qua.

“Sao cậu biết?”

“Ừm, ngày di dân, mình tình cờ thấy cậu luyến tiếc chia tay với cậu bạn đó.”

Nghe nhắc đến cái ngày không vui ấy thì lòng lại dấy lên nỗi buồn bã, Vệ Thuỷ nói khẽ:

“Cậu ấy là bạn rất thân của mình.”

“Vậy ư?” – Dương Liễu không ngạc nhiên lắm – “Cậu có liên lạc với cậu ấy lần nào chưa?”

“Có. Suốt hai năm qua, bọn mình nói chuyện với nhau vài lần. Càng lúc, tín hiệu truyền đến càng yếu và lâu hơn. Mình lo cho cậu ấy.”

Trông dáng vẻ sầu thảm kia, Dương Liễu nhẹ nhàng an ủi:

“Đừng lo! Hai cậu sẽ sớm gặp lại. Cậu đừng mất niềm tin.”

Thoáng im lặng vài giây, Vệ Thuỷ liền mỉm cười, trả lời nghe chắc chắn:

“Cậu nói đúng. Mình tin sẽ có ngày cậu ấy được cứu. Cám ơn cậu nhiều lắm.”

Dương Liễu vẫn giữ nụ cười hiền hoà.

Lúc cậu bạn rời khỏi chỗ, Vệ Thuỷ khẽ khàng đưa mắt nhìn ra tấm kính cửa sổ tròn. Màn đen thăm thẳm của vũ trụ phủ kín cái nhìn đầy niềm tin đó. Mối dây liên kết giữa cô và Phong Lữ thêm vững vàng.

***

Năm tháng sau…

“Alo! Phong Lữ!” – Giọng Vệ Thuỷ mừng rỡ khi bên kia có dấu hiệu liên lạc.

« Ừm, mình đây. Mấy tháng rồi mới được nghe giọng cậu. Vẫn khoẻ chứ? »

“Mình ổn. Còn cậu? Thời tiết Trái Đất khắc nghiệt lắm phải không?”

« Bọn mình ở trong nhà nghiên cứu nên chẳng đến nỗi. Cậu yên tâm, mình sẽ giữ gìn sức khoẻ thật tốt. Việc học của cậu ra sao? »

“Chán lắm!” – Vệ Thuỷ buông tiếng thở dài – “Không có cậu bên cạnh mình học chả còn hứng thú nữa… Chẳng ai bàn chuyện tương lai với mình.”

Giọng cười của Phong Lữ vang nhỏ rồi tiếp đến là tiếng nói dịu dàng.

« Vậy ráng chờ mình lên phi thuyền, khi đó, cậu muốn bàn bao nhiêu ngày cũng được. »

“OK! Tất nhiên, mình sẽ chờ…”

Cuộc trò chuyện càng trở nên sôi nổi khi người này kể cho người kia biết về cuộc sống của mình trong mấy tháng qua. Cứ hễ Phong Lữ nói thì Vệ Thuỷ im lặng, lắng nghe chăm chú. Ngược lại, đến lượt Vệ Thuỷ thì Phong Lữ vừa nghe vừa góp ý. Tóm lại, khoảng thời gian kết nối quý báu đó đã làm hai con người cách nhau mấy năm ánh sáng này trở nên hạnh phúc vô hạn. Cảm tưởng, sự ngăn cách rộng lớn giữa họ đã hoàn toàn biến mất.

Khoảng hơn mười lăm phút sau, khi nhận thấy tín hiệu bắt đầu yếu đi, cả hai tranh thủ nói với nhau vài điều cuối cùng.

“Để kỳ tới, mình kể tiếp cậu nghe. Mình chờ cuộc gọi của cậu!”

« Lần sau mình sẽ gọi trước. Cậu phải giữ gìn sức khoẻ đó. »

“Mình biết mà.” – Vệ Thuỷ thấy thật khó khăn để nói ba từ này – “Tạm biệt cậu!”

Đầu dây nọ Phong Lữ chợt lặng im rồi như hiểu chẳng thể kéo dài thêm thời gian nên cậu bảo thật nhanh:

« Mình nh… »

Tít! Tít! Âm thanh lạnh lùng vang lên bên tai Vệ Thuỷ khi chưa kịp nghe lời Phong Lữ định nói. Sự hụt hẫng và nỗi trống trải kéo đến chiếm ngự cơ thể bất động của cô gái. Lòng nặng trĩu niềm đau, cô nhắm mắt, kéo nhẹ phone nghe xuống vai.

Lần này giống hệt lần trước, ngay cả lời tạm biệt Phong Lữ gửi đến Vệ Thuỷ mà thời gian cũng không thể dài ra thêm ít giây để cô có thể nghe hết. Chưa bao giờ, cô thấy dòng chảy vô hình đó lại tàn nhẫn đến như vậy!…

Vệ Thuỷ sợ hãi vô cùng khi mỗi lần buông phone nghe và bởi, những lúc ấy, cô thấy mình cô đơn kinh khủng!

Quan sát điệu bộ thất thần của Phong Lữ là Mẫu Đơn hiểu ngay. Cô tặc lưỡi bảo:

“Bộ cả hai có nhiều chuyện để nói lắm hay sao mà không khi nào nói hết thế? Phải biết rút kinh nghiệm chứ. Giống mình nè, mình mau chóng ngăn ông anh lắm lời lại để kịp tạm biệt anh ấy. Ổng cũng nói được hết câu yêu mình!”

Phong Lữ gãi đầu soàn soạt, trình bày rõ lý do khiến mình “bê trễ”:

“Vì hồi nãy tự dưng mình chợt nhớ cần nói với cậu ấy một câu trước khi tạm biệt. Cũng tại mình lưỡng lự lâu quá.”

“Thế thì cậu nhắn tin đi! Chắc tín hiệu vẫn chưa mất hẳn đâu, tin nhắn dễ truyền hơn cuộc gọi, biết đâu cô ấy sẽ nhận được.”

Đầu óc Phong Lữ “sáng hẳn” khi nghe lời góp ý từ cô bạn. Lập tức, cậu lấy trong túi ra máy nhắn tin. Đắn đo tới lui, anh chàng khoa học quyết định gõ ngắn gọn ba từ. Sau khi bấm nút Send xong, cậu ngước nhìn bầu trời đêm, lòng thấy vui vui vì tưởng tượng ra cảnh Vệ Thuỷ nhận được điều cậu muốn nói.

Bỗng, chất giọng trầm của Mẫu Đơn làm cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Phong Lữ:

“Hoá ra, đêm ở Trái Đất còn đẹp quá cậu nhỉ?”

Phong Lữ liền hướng ánh mắt về phía trước. Dẫu khung cảnh khá hoang tàn, vài làn gió bụi thổi quanh không ngớt, những bãi rác nối đuôi nhau kéo dài nhưng đêm tối vẫn lung linh nhờ các vì sao lấp lánh xa tít trên cao. Ngồi tại vùng đất rộng lớn dưới vòm trời mang màu đen huyền hoặc thì còn gì tuyệt hơn.

“Đúng.” – Phong Lữ mỉm cười – “Giá như mọi người có thể ngắm nhìn bầu trời đêm nay…”

Cười nhạt, Mẫu Đơn ngẩng mặt lên, chậm rãi từng lời:

“Con người thật ích kỷ! Họ bốc lột, tàn phá, huỷ hoại Trái Đất đến tận cùng để rồi sau đó bỏ trốn, phủi sạch trách nhiệm! Họ cứ thế rời khỏi đây, đi tìm hành tinh mới, bỏ mặc nơi đã nuôi dưỡng và cho mình rất nhiều thứ kỳ diệu.”

“Mẫu Đơn!”

“Này, Phong Lữ!” – Cô gái tóc tém hít sâu một hơi – “Mình ganh tỵ với những thế hệ con người trước lắm. Họ được sống trong bầu không khí trong lành, được ngắm nhìn những dãy núi tuyết phủ, được nghe chim hót, được thấy vô vàn cảnh đẹp và màu xanh cây cỏ… Còn chúng ta, thế hệ sinh sau, phải sống trong các toà nhà bọc kính, không dám ra ngoài vì ô nhiễm, không có được cảm giác mát mẻ khi giơ tay ra hứng lấy từng giọt mưa, không thể đứng trên cao để gió mơn trớn da mặt. Tất cả xúc cảm đó mình cảm giác như bị tước đoạt!”

Nói đến đấy, Mẫu Đơn cúi đầu vì sự xúc động làm giọng lạc hẳn. Bên cạnh, mí mắt Phong Lữ chùng xuống, lòng hoà cùng nỗi buồn bất tận với cô bạn. Bởi, cậu nhớ lời ông ngoại từng nói: “Không có hành tinh nào đẹp như Trái Đất đâu cháu ạ! Vì, nó là tình yêu của Thượng Đế! Là tất cả các kết tinh hoàn mỹ nhất mà Ngài dành cho chúng ta!” Bố mẹ chết do nhiễm phóng xạ, cậu chỉ còn mỗi ông ngoại. Sống gần trăm tuổi và ông hay kể cho cháu trai duy nhất nghe cuộc sống lúc nhỏ của mình. Ông rất yêu thiên nhiên. Yêu từng cơn gió nhẹ nhàng trưa hè, yêu từng chiếc lá mùa thu, yêu tiếng dòng suối chảy, yêu âm thanh con sóng đập vào bãi cát, yêu màu nắng trải mình lên cỏ xanh mà ông hay gọi là “màu ký ức”, yêu cảm giác hít thở không khí trong lành đến căng lồng ngực… Nhiều, nhiều lắm tình yêu ông dành cho Trái Đất. Nhưng tiếc thay, cậu lại không có được những cảm giác như thế.

Sinh ra và lớn lên khi hệ sinh thái Trái Đất bị huỷ hoại nặng nề, Phong Lữ cùng những đứa trẻ đồng trang lứa chỉ biết nhìn cảnh vật xung quanh qua lớp kính bọc trong suốt của nhà mình. Mỗi ngày đến trường cũng là việc khó khăn. Nhìn đâu cũng chỉ thấy khói đen, rác thải, bụi đất phủ đầy, không bóng cây. Thậm chí, mưa xuống còn chẳng dám tắm vì độ axit cao. Phong Lữ không tài nào hình dung được, bốn mùa của Trái Đất sẽ thế nào. Biển xanh trời cao là ra sao… Cậu không thấy gì ngoài sự lụi tàn!

Đó quả là một thiệt thòi to lớn cho những thế hệ sau.

Còn đắm chìm trong nỗi niềm của bản thân thì cả hai chợt nghe âm thanh nói chuyện vang lên từ phía sau. Hai người quay lại thì thấy ba cậu bạn đang vừa đi vừa bàn vấn đề gì đó rất quan trọng. Trông nét mặt lo lắng của họ thì Phong Lữ đoán đã có chuyện xảy ra…

“Hai cậu nãy giờ ở ngoài đây à?” – Vạn Niên hỏi khi đến chỗ hai người bạn.

“Ừm.” – Mẫu Đơn gật đầu – “Có gì mà các cậu lo dữ vậy?”

Vạn Niên với Thạch Trúc nhìn nhau, khẽ thở dài. Thấy thế, cũng đủ hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề đó rồi.

“Rốt cuộc, đã có chuyện gì?” – Phong Lữ cảm thấy bất an dù chưa biết điều tồi tệ kia là gì.

Tuyết Tùng nhìn hai đứa nọ đang hồi hộp chờ nghe báo “tin dữ”, nói thật chậm:

“Khi nãy, bọn mình được các chú khoa học báo: dường như hố xoáy đang toả ra một nguồn năng lượng khá lớn đẩy dần những phi thuyền ra xa Trái Đất. Sáng nay, khoảng cách đã tăng lên nhiều. Vì vậy việc truyền tín hiệu cũng như giữ liên lạc… sẽ kéo dài và lâu hơn nữa!”

Đối diện, Phong Lữ lẫn Mẫu Đơn đều bất động. Quả nhiên, chuyện này thật tồi tệ!

“Lâu hơn là bao nhiêu?” – Phong Lữ hỏi khẽ.

“Chúng mình không rõ. Nhưng… có thể sẽ phải mất vài năm!” – Thạch Trúc tháo cặp kính ra, buông xuôi tay, cúi đầu.

“Vài năm sao?”

Câu hỏi thấp dần từ Mẫu Đơn khiến bốn chàng trai lặng im. Chính xác, đó không phải câu hỏi mà là câu trả lời cho sự chờ đợi mong được giải cứu của họ. Giờ đây, niềm hy vọng càng mong manh hơn gấp bội.

Hôm ấy, trời đêm rất đẹp với những làn gió dịu nhẹ thế nhưng sao năm nhà khoa học thiếu niên lại thấy lòng nặng nề đến vậy? Không ai nói gì, họ chỉ đứng lặng lẽ bên nhau, cùng ngước nhìn những vì sao lấp lánh như cầu mong thứ ánh sáng nhỏ nhoi đó hãy dẫn lối cho  họ bước tiếp…

***

Sáng, mới bước ra khỏi nhà (mỗi gia đình được ở trong một căn phòng vừa đủ và gọi nó là nhà) là Vệ Thuỷ gặp ngay Dương Liễu. Có vẻ như cậu đang cố tình chờ cô bạn.

“Chào buổi sáng!” – Dương Liễu cười thân thiện.

“Chào!” – Sau khi nghe lời động viên hôm qua của anh chàng này, Vệ Thuỷ có vẻ cởi mở với cậu hơn.

“Chúng ta cùng đến lớp nhé?”

Lưỡng lự chốc lát, Vệ Thuỷ gật đầu đồng ý.

Cả hai cùng đi qua các dãy hành lang trên phi thuyền. Có khá nhiều người đi lại, nói chuyện rôm rả. Cuộc sống bít bùng và gần giống như “giam cầm” ở hiện tại vẻ như không khiến họ buồn chán lắm. Mỗi phi thuyền khổng lồ đều có các dịch vụ công cộng giống Trái Đất nhưng hiển nhiên là chẳng thể tốt bằng khi ở mặt đất. Các nhà khoa học đã làm việc rất nhiều năm để cố gắng tạo ra cuộc sống tiện nghi trong đây. Dẫu vậy, Vệ Thuỷ vẫn thấy ngột ngạt, không tự do thoải mái. Cô muốn được ra ngoài, bước đi trên đường giống như hai năm trước dù khi ấy bầu không khí đang bị ô nhiễm nặng. Mới nghĩ đến những điều đó thôi là cô gái lại nhớ cậu bạn.

“Cậu thích khoa học chứ?” – Giọng Dương Liễu cất lên bên cạnh.

Vệ Thuỷ, bấy giờ mới rời mắt khỏi những cửa sổ kính, mau chóng xoay qua:

“Có! Mình rất quan tâm đến khoa học. Còn cậu?”

Thấy bắt đầu có chủ đề chung, Dương Liễu khéo léo dẫn dắt cuộc trò chuyện:

“Mình không rõ về khoa học nhưng cũng thích lắm. Có gì cậu nói thêm cho mình biết nhé!”

“Ừm, nếu cậu quan tâm, mình sẽ chia sẻ những gì mình biết và học được cho cậu nghe.”

Vệ Thuỷ, dường như tìm được người mà bản thân có thể san sẻ nên nói rất hăng say. Đối diện, Dương Liễu chăm chú nghe, thình thoảng còn thêm vài lời. Trước thái độ hưởng ứng tích cực của anh chàng, cô gái cô đơn ấy càng bày tỏ những suy nghĩ trong đầu mình nhiều hơn. Sáng đó, cả hai đến lớp với tâm trạng khá vui vẻ.

“Tạm biệt, mai mình sẽ chờ cậu trước nhà.” – Dương Liễu bảo.

“Ừ. Tạm biệt cậu!”

Vẫy tay chào cậu bạn xong, Vệ Thuỷ bước vào nhà. Thấy mẹ đang loay hoay dưới bếp, cô chỉ nói vỏn vẹn câu ngắn ngủi:

“Con đi học về ạ!”

“Ừ, tắm rửa rồi ra ăn cơm.”

Chưa kịp nghe hết lời của mẹ là Vệ Thuỷ đã bước vội lên phòng.

Đóng cửa lại, Vệ Thuỷ nằm vật xuống giường. Chong mắt nhìn lên trần phòng, cô nhớ lại buổi nói chuyện sáng nay với Dương Liễu về những ý tưởng sáng chế của mình. Cô không ngờ một người giỏi văn như cậu lại quan tâm đến khoa học khô khan. Chẳng những vậy, cậu còn đóng góp vài lời khuyên bổ ích nữa. Bất giác lòng cảm thấy thoải mái, cô có thể chia sẻ các ý tưởng trong đầu mình cho Dương Liễu y như với Phong Lữ.

Nhắc đến Phong Lữ là nỗi nhớ tràn về quay quắt khiến Vệ Thuỷ buồn bã. Nằm một lúc, cô ngồi dậy, xuống giường đến bên bàn và đưa tay lấy phone nghe đeo vào, bấm số gọi. Chẳng có kết quả gì đâu! Cô gái tự nhủ khi sự chờ đợi của mình kéo dài gần 5’. Từ hôm bữa cho đến nay mới hơn hai tháng, thời gian để được nói chuyện với Phong Lữ còn khá lâu.

Thở ra, Vệ Thuỷ cất phone nghe lại chỗ cũ rồi ngã người ra sau ghế. Suy nghĩ vẩn vơ hồi lâu, cô chợt nhớ phải giải đáp một câu hỏi thắc mắc của Dương Liễu. Không chần chừ, cô mở ngăn bàn, lôi ra mấy cuốn sách khoa học dày cuộm và bắt đầu tìm đọc vấn đề có liên quan để tìm câu trả lời. Cô dò xem say mê, quên cả thời gian.

Chiều hôm đó, lần đầu tiên, Vệ Thuỷ không cảm thấy cô đơn như mọi lần nữa. Cô đã có công việc để làm. Và, thời gian cô nhớ về Phong Lữ cũng không nhiều.

Hôm sau, Vệ Thuỷ mang cặp lên vai, chuẩn bị đến lớp với tâm trạng háo hức. Đêm qua, cô thức khá khuya và cuối cùng đã tìm được lời giải đáp cho Dương Liễu. Chào bố mẹ xong, cô bước ra khỏi nhà thì đã thấy Dương Liễu đứng đợi tự lúc nào.

“Chào cậu!” – Ngạc nhiên thay vì Vệ Thuỷ lên tiếng chào trước.

Tròn xoe mắt trong vài giây, Dương Liễu mỉm cười:

“Chào. Hôm nay chúng ta bàn tiếp vấn đề chứ?”

“Tất nhiên, mình đã có câu trả lời cho thắc mắc của cậu.” – Vệ Thuỷ cất bước cùng bạn, đồng thời khoe – “Tối qua, mình suýt bỏ cuộc nhưng may là vẫn kiên trì đấy.”

“Thế à? Cậu giỏi quá!” – Dương Liễu khen, đi song song cùng cô gái.

Hai người đã có cuộc thảo luận sôi nổi thú vị trên đường đến lớp. Sáng nay cũng là buổi sáng đầu tiên, Vệ Thuỷ không nhìn ra ngoài vũ trụ xa xăm mà nhớ về Phong Lữ.

Chiều tan học, Vệ Thuỷ và Dương Liễu vẫn tiếp tục đề tài lúc sáng khi đang cùng về.

“Mai, mình sẽ mang vài cuốn sách khoa học cho cậu.”

Nghe Dương Liễu bảo thế, Vệ Thuỷ thích lắm, cười tươi: “Cám ơn!”

Dõi theo bóng dáng anh chàng khuất sau khúc cua hành lang, Vệ Thuỷ thở ra, toan mở cửa bước vào nhà thì chợt, cô nhìn ra cửa sổ kính hình tròn ở gần đó. Đáy mắt cô phản chiếu cái hố xoáy phía xa xa và bóng dáng Trái Đất nhỏ như viên bi treo lơ lửng giữa vũ trụ

“Phong Lữ, mình đã có một người bạn để chia sẻ rồi! Trong lúc chờ cậu, mình sẽ cố gắng vui vẻ, làm những gì cần làm. Cậu cũng phải cố lên nhé!”

Nở nụ cười, Vệ Thuỷ mở cửa, đi vào trong. Bên ngoài, màn đêm vẫn bao phủ, sâu thăm thẳm. Đáng tiếc thay, cô gái đã không biết rằng, cái hố xoáy đang từng giờ từng phút đẩy những phi thuyền ra xa Trái Đất hơn. Thời gian dường như dần dần giết chết mối dây liên kết giữa cô và chàng thanh niên trên mặt đất kia.

Liệu, mọi thứ rồi sẽ đi đến đâu?…

***

Sự chờ đợi của Vệ Thuỷ cũng đã vào tháng thứ năm…

Nhiều ngày trước đến lớp với tâm trạng vui vẻ bao nhiêu là sáng nay Vệ Thuỷ lại buồn bấy nhiêu. Chẳng là, cô vừa gọi cho Phong Lữ nhưng kỳ lạ thay, chẳng hề có tin hiệu liên lạc nào hết. Cô đã thử gọi đi gọi lại gần chục lần mà kết quả vẫn thế. Hiện tượng này là lần đầu tiên xảy ra trong gần hai năm qua. Bình thường, cứ đúng ngày này, sau năm tháng là tín hiệu từ Trái Đất sẽ truyền đến phi thuyền. Vậy sao hôm nay lại…

Vệ Thuỷ thoáng giật mình khi có ai lay gọi. Quay qua, cô thấy Dương Liễu đang nhìn mình với vẻ lo lắng:

“Cậu không khoẻ ở đâu à?”

“Ừm, không. Mình ổn.” – Vệ Thuỷ lắc đầu, chậm rãi đi lại chỗ ngồi.

Nhận ra điều khác thường của cô bạn, Dương Liễu thấy khó hiểu lẫn tò mò.

Suốt buổi học, Vệ Thuỷ chẳng tài nào tập trung vào bài giảng vì cứ nghĩ đến việc không liên lạc được với Phong Lữ. Cô mong chiều đến mau để về nhà gọi lại cho cậu bạn lần nữa.

Chiều nay khác mọi khi, Vệ Thuỷ chỉ kịp chào Dương Liễu một tiếng rồi tức tốc chạy về nhà ngay. Vứt giày vào tủ và không kịp nói với mẹ lời nào, cô gái đã phóng như bay lên phòng.

Đóng cửa cái rầm khiến nó muốn sút bản lề, Vệ Thuỷ ném cặp xuống giường xong nhảy phốc vào ghế, lấy nhanh phone nghe đeo vào tai, nhanh chóng bấm số gọi. Ngón tay của cô ngày càng gõ dồn dập trên bàn khi đầu dây bên kia chẳng hề có tín hiệu bắt máy. Tất cả những gì vang lên bên tai cô là… không có âm thanh nào hết.

Chẳng hề bỏ cuộc, Vệ Thuỷ tắt máy rồi gọi lại. Cô đã làm hành động tắt gọi đúng hai mươi lần, một con số khó tin nhất mà ngay bản thân cô cũng chả tin nổi. Gương mặt lúc đầu còn hồi hộp, hy vọng nhưng tiếp đến thì chuyển qua thất vọng tràn trề khi Vệ Thuỷ hiểu rằng, mọi thứ đã trở nên vô vọng.

Tháo phone nghe ra, ánh mắt Vệ Thuỷ thật vô hồn. Thêm một cuộc gọi thất bại nữa, đây là lần thứ bảy mươi sáu rồi. Tín hiệu sẽ không truyền đến ngày hôm nay, điều đó đã chắc chắn.

Nhẹ nhàng gục đầu xuống bàn, bờ vai cô gái bỗng dưng run run. Tiếng nấc khẽ vang lên trong căn phòng mà ai đó quên bật đèn.

***

Những ngày tiếp theo trôi qua, Vệ Thuỷ vẫn không ngừng chờ đợi cuộc gọi của Phong Lữ. Cứ hễ chiều về đến nhà thì cô lại vào phòng, đeo phone nghe và bấm số… Thế nhưng, tín hiệu vẫn không truyền đến bên cô bất kỳ âm thanh nào.

Hàng trăm cú gọi thất bại là bấy nhiêu lần Vệ Thuỷ bật khóc vì sợ hãi vô cùng. Cô sợ mọi thứ… Phong Lữ rất có thể xảy ra bất trắc gì đó hoặc cậu đã quên mất cô, chẳng còn muốn nói chuyện với cô nữa. Rất nhiều lý do cô gái này nghĩ ra để tự cho bản thân một lời giải đáp. Nhưng, tất cả đều vô ích! Bên kia đầu dây vẫn chẳng hề có tiếng nói dịu dàng nào…

Cứ thế, ngày qua ngày, tháng qua tháng, thời gian tiếp tục trôi thật chậm rãi và nặng nề cùng sự chờ đợi mòn mỏi của cô gái trẻ. Cuối cùng, sáu tháng sau lại qua đi.

Một buổi sáng trên phi thuyền, đang cùng Dương Liễu đi đến lớp với tâm trạng mệt mỏi thì Vệ Thuỷ nghe cậu hỏi:

“Sắp kết thúc năm học, cậu chuẩn bị thi vào ngành nào chưa?”

Chậm rãi, Vệ Thuỷ đáp vẻ miễng cưỡng:

“Chưa… mình đang suy nghĩ.”

“Cậu đam mê khoa học vậy sao không chọn nó?”

Câu hỏi của Dương Liễu khiến Vệ Thuỷ lặng thinh. Một sự khoáy động nhỏ xuất hiện.

Thấy cô bạn không trả lời, Dương Liễu cũng chẳng nói gì thêm, lẳng lặng bước.

Vệ Thuỷ, đôi mắt mong mỏi hướng ra ngoài màn đêm vũ trụ, lại nhớ đến Phong Lữ. Từ cái ngày nói chuyện lần cuối với cậu đến nay đã gần một năm. Dù có chờ đợi, hy vọng bao nhiêu thì vẫn không hề có tín hiệu và càng không có cuộc gọi nào. Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra? Cô cũng chẳng nghe thông tin gì từ các nhà khoa học.

Vệ Thuỷ nhớ Phong Lữ lắm, cứ khóc mỗi đêm. Cô nhớ gương mặt, nụ cười của cậu. Nhớ giọng nói ấm áp và những lời an ủi động viên cậu dành cho cô. Nhớ lúc cả hai ở bên nhau thật vui vẻ. Hoặc những buổi trực nhật muộn rồi hai người cùng về trên chiếc xe đạp. Nhớ cả khi cô với cậu hứa rằng, sẽ cùng trở thành nhà khoa học, làm việc cạnh nhau trong phòng nghiên cứu. Phong Lữ, vốn có tố chất, chưa đầy mười ba tuổi đã đạt nhiều thành tựu ở lĩnh vực này. Còn Vệ Thuỷ, cô kém hơn nhưng luôn tự nhủ sẽ cố gắng để được cùng cậu bước đi trên con đường khoa học. Cô muốn mình với người con trai ấy có thể nhìn về một hướng…

Vậy mà giờ đây, hai người lại cách nhau đến mấy năm ánh sáng. Đã thế, những cuộc gọi – thứ liên kết duy nhất của cả hai – lại đang dần dần biến mất. Vệ Thuỷ phải làm gì đây? Chờ đợi và đợi chờ trong tuyệt vọng, cô sắp mất phương hướng.

Phong Lữ chưa một lần nói yêu Vệ Thuỷ. Cô càng không biết, vị trí của mình trong lòng cậu là thế nào. Dẫu vậy, cô tự nguyện chờ cậu. Và, cô nghĩ cậu cũng đang đợi mình ở phía bên kia hố xoáy. Chưa từng hứa hẹn nhưng vẫn cứ thực hiện lời hứa chờ đợi nhau! Mong manh quá! Vô thực quá!… Vệ Thuỷ không ngờ rằng, việc giữ lời hứa đó lại khó khăn đến thế.

Chợt, Vệ Thuỷ dừng bước, chẳng hiểu sao mà nước mắt trào ra, từng dòng chảy dài. Để rồi cô bật khóc nức nở. Sự chịu đựng đã đến giới hạn, nỗi đau đớn vỡ oà trong lòng.

Sáng đó, Vệ Thuỷ không nhớ bản thân khóc bao lâu mà chỉ biết, có một vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy mình vỗ về.

Là của chàng trai đi bên cạnh, Dương Liễu.

Ngồi lặng lẽ bên bàn học, Vệ Thuỷ nhìn chằm chằm chiếc phone nghe với ánh mắt vô hồn.  Trên bàn, một tờ giấy và cây bút nằm im lìm. Đó là giấy đăng ký nguyện vọng thi đại học. Dường như, cô vẫn còn phân vân điều gì nên chưa có dấu tick nào xuất hiện trong các ô vuông trắng. Cũng có thể là một sự chờ đợi…

Khẽ khàng, Vệ Thuỷ lấy phone nghe đeo vào tai rồi rụt rè bấm số gọi Phong Lữ. Đôi mắt có chút sáng lên đó sau mấy phút bỗng dưng dịu lại, thể hiện rõ ý định buông xuôi. Kết quả, vẫn không liên lạc được.

Tháo phone nghe ra, Vệ Thuỷ cầm bút và quyết định hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng. Chẳng rõ, cô chọn chuyên ngành nào nhưng điều chắc chắn là, ô vuông ngay dòng chữ “Kỹ thuật hàng không vũ trụ” hoàn toàn bị bỏ trống.

 ***

Cuối cùng, năm đó cũng kết thúc. Vệ Thuỷ đành thi vào chuyên ngàng khác, trùng hợp là giống với Dương Liễu. Chính điều này khiến cho mối quan hệ tình bạn của cả hai càng trở nên khắng khít. Ngày ngày, hai người cùng nhau đến lớp, vẫn tiếp tục bàn chuyện khoa học, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Thời gian bên nhau giữa Vệ Thuỷ và Dương Liễu ngày một nhiều hơn. Họ đã trở thành đôi bạn thân. Nếu lúc trước là cùng Phong Lữ ở lại trực lớp thì giờ, Vệ Thuỷ và Dương Liễu thường về nhà muộn vì cùng ôn bài trong thư viện. Dần dần, nỗi cô đơn của cô gái được khoả lấp…

Dẫu mối quan hệ đã khác xưa nhưng Dương Liễu chưa dám bày tỏ cho Vệ Thuỷ biết tình cảm của mình. Bởi, cậu nhận thấy cô bạn dường như vẫn đang chờ đợi ai đó, vẫn luôn hướng trái tim về một nơi xa xăm nào đấy qua việc cô thường đưa mắt nhìn ra vũ trụ tối đen thăm thẳm ngoài kia. Dẫu thế, cậu tự nhủ sẽ cố gắng chờ…

Quả thật, suy nghĩ của Dương Liễu không hề sai. Dù đã hơn một năm không liên lạc được với Phong Lữ nhưng Vệ Thuỷ luôn hy vọng, kiểu như, tiếp tục đợi chờ. Mỗi buổi chiều đi học về, cô không bao giờ quên việc ngồi vào bàn học, đeo phone nghe rồi bấm số gọi. Và, kết quả vẫn giống như một năm qua. Không tín hiệu, không âm thanh, không phép màu, chẳng có gì cả ngoài nỗi đau cùng với câu hỏi trong lòng cô gái: “Mình có nên tiếp tục chờ Phong Lữ?

Ngày tháng cứ trôi dần, mối liên kết và hy vọng đang cố gắng bám víu trong sự mong manh. Rồi thêm mười hai tháng nữa qua mau…

***

Một buổi chiều ở thư viện, Dương Liễu, lấy hết can đảm, nói ra điều muốn nói:

“Mình thích cậu!”

Đối diện, Vệ Thuỷ tròn xoe mắt ngạc nhiên. Lời bày tỏ này quá đột ngột. Cái nhìn đang bất ngờ rồi từ từ dịu lại, cô hơi cúi đầu, lặng im.

Thấy Vệ Thuỷ không trả lời, Dương Liễu chậm rãi bảo:

“Mình không ép cậu… nhưng mình mong sẽ nhận được câu trả lời từ cậu! Mình chờ.”

Dứt lời, Dương Liễu cầm chồng sách, đeo cặp lên vai và lẳng lặng rời khỏi thư viện.

Còn lại một mình, Vệ Thuỷ khẽ khàng đưa mắt nhìn ra màn đêm đen huyền hoặc của vũ trụ. Tín hiệu từ Trái Đất đến giờ vẫn chưa có. Cô tự hỏi, trái tim mình đang ở đâu lúc này…?

Về nhà, Vệ Thuỷ vào phòng nằm vật xuống giường, đầu óc cứ nghĩ ngợi về lời tỏ bày khi nãy. Chính cô cũng chẳng rõ bản thân có cảm giác ra sao vào lúc đó. Hình như, chỉ thấy hơi bất ngờ. Vài giây sau, cô bắt đầu nhớ về hai người con trai: Phong Lữ và Dương Liễu. Một người mà hai năm rồi không hề có cú gọi nào trong khi người còn lại thì luôn bên mình suốt quãng thời gian ấy. Vệ Thuỷ hiểu, nếu là cô gái khác thì tất nhiên sẽ chọn anh chàng thứ hai. Vì, đó là lựa chọn có thể mang lại hạnh phúc cho chính mình bởi nó kết thúc sự đợi chờ mòn mỏi kia. Thế nhưng vì sao cô gái này vẫn lưỡng lự, vẫn rất khó để đưa ra câu trả lời?

Mau chóng ngồi dậy, Vệ Thuỷ biết không thể cứ nằm mãi như vậy được, còn phải tắm rửa và dùng bữa tối với bố mẹ. Cô đứng lên rồi từ từ hướng ánh mắt buồn bã về phía bàn học, nơi chiếc phone nghe nằm im lìm hệt như thứ đồ vật bị lãng quên.

Thở dài, Vệ Thuỷ nghĩ hôm nay chẳng cần kiểm tra tín hiệu liên lạc có hay không. Ý định buông xuôi ngày càng hình thành rõ hơn trong cô. Đôi chân quay gót, cô mở cửa phòng.

Khi Vệ Thuỷ sắp rời khỏi cái nơi chỉ có tuyệt vọng và chờ đợi thì bỗng nhiên, một âm thanh kêu lên, nghe rất rõ… Tít! Tít! Là tín hiệu liên lạc. Ngay lập tức, cô xoay lại. Máy nhắn tin nằm trên bàn vừa phát sáng. Cô không nhìn lầm.

Khỏi nói, Vệ Thuỷ lao nhanh đến bên bàn. Đôi mắt mà chỉ mấy giây trước còn phủ đầy nỗi buồn vô hạn thì giờ đây lại sáng rực với vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng. Không nhiều lời, cô cầm máy nhắn tin lên. Máy báo có một tin nhắn được gửi đến. Ngón tay cái ấn nhanh vào nút Open… Vào cái giây phút tưởng chừng như trái tim muốn nổ tung vì hạnh phúc, Vệ Thuỷ đã bật khóc khi thấy dòng chữ “From P.L” (Phong Lữ) hiện trên màn hình. Cuối cùng, mối dây liên kết vô giá đó cũng xuất hiện trở lại.

Cái nhìn đứng yên, cả cơ thể như run lên đồng thời một xúc cảm to lớn vỡ oà trong lồng ngực lúc Vệ Thuỷ đọc ba chữ duy nhất mà Phong Lữ gửi đến: “I miss you!

Dù bên tai không hề có giọng nói nào nhưng Vệ Thuỷ lại nghĩ mình vừa được nghe Phong Lữ nói câu đó thật dịu dàng, ấm áp. Chỉ ba từ thôi nhưng khiến nước mắt rơi không ngừng trên gương mặt hạnh phúc của cô. Và cũng cùng lúc ấy, cô thấy ngày Phong Lữ gửi tin nhắn này là “01/2203”… Tháng 01/ năm 2203, cách đây hai năm, đúng khoảng thời gian cả hai bị mất liên lạc. Dường như cô gái này đã hiểu ra một vấn đề.

Ngồi phịch xuống ghế, Vệ Thuỷ bần thần lẫn xót xa đau đớn. Hoá ra, không phải Phong Lữ quên cô mà là thời gian đã kéo dài hơn, khiến tín hiệu liên lạc phải mất khá lâu mới đến được. Đúng vậy! Người con trai đó vẫn đang chờ Vệ Thuỷ… Nước mắt rơi liên tục, chảy dài xuống cằm, Vệ Thuỷ siết chặt máy nhắn tin, áp vào lòng. Cô khóc! Khóc nhiều hơn cả hai năm chờ đợi trong tuyệt vọng. Bởi, cô cảm thấy thật xấu hổ khi đến tận giây phút này mới hiểu rõ tình cảm cậu bạn dành cho mình!

Lúc nghe câu trả lời từ Vệ Thuỷ, Dương Liễu hụt hẫng vô cùng. Dù biết có thể sẽ bị từ chối nhưng sao cậu vẫn thấy lòng đau nhói.

“Mình xin lỗi!” – Vệ Thuỷ nói khẽ – “Hai năm qua, mình đã không thật sự rõ ràng với cậu và ngay cả với bản thân nên khiến cậu nuôi hy vọng… Mình vẫn nhớ cậu ấy!”

Dương Liễu mỉm cười sau vài phút lặng im:

“Ừm, mình hiểu rồi. Chúc hai người sớm gặp lại.”

Chẳng kịp để Vệ Thuỷ nói gì thêm là Dương Liễu đã xoay lưng. Trước khi rời khỏi, cậu chậm rãi bảo một câu:

“Mình rất ngưỡng mộ cậu ấy!”

Dõi theo bóng dáng lặng lẽ của Dương Liễu, mắt Vệ Thuỷ bất động. Tiếp đến, cô đưa tay lên, lau nhanh giọt lệ sắp rơi. Cậu bạn đó là một người con trai tốt. Nhưng đáng tiếc, trái tim cô đã có người khác.

Nhẹ nhàng quay qua cửa sổ có tấm kính tròn bên cạnh, Vệ Thuỷ nhìn đăm đăm vào cái hố xoáy giữa lòng vũ trụ bao la. Từ giờ, cô gái ấy quyết tâm chờ đợi Phong Lữ, dù có mất bao nhiêu thời gian đi nữa. Bên cạnh đó, cô còn thay đổi một chuyện…

“Chúng ta hãy cùng nuôi dưỡng tình yêu này cho dù không được ở cạnh nhau!”

Lời thì thầm yêu thương của Vệ Thuỷ vang vọng từ các vì sao xa xôi nhất và, phía bên kia – một nửa vũ trụ – mong rằng Phong Lữ có thể nghe thấy.

***

Đêm gió lớn, Phong Lữ vẫn ngồi ở một vùng đất trống rộng lớn chỉ toàn bụi cát. Cậu đang ngắm nhìn những vì sao lu mờ vì bị mây che, tay phải giữ chặt máy nhắn tin, còn tai thì đeo phone nghe. Chẳng rõ đây là đêm thứ bao nhiêu cậu gọi cho Vệ Thuỷ. Và cũng giống hệt tình cảnh cô bạn, cậu không nhận được bất kỳ tín hiệu nào. Buồn bã nhưng không tuyệt vọng vì cậu là người rất vững tin.

Hạ phone nghe xuống vai, Phong Lữ tự hỏi, Vệ Thuỷ đang làm gì lúc này, có nhận được tin nhắn ngẳn ngủi hai năm trước của mình?… Nhớ cô gái thì cậu lại nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân. Thời gian cậu và bốn người bạn bị chôn chặt ở Trái Đất đã qua bốn năm. Khoảng thời gian khá dài đủ đề người ta chết dần trong chờ đợi. Rốt cuộc, còn phải tiếp tục thế này trong bao lâu nữa?

Hy vọng được cứu sống và hy vọng về mối dây liên kết của tình yêu trở nên mong manh. Chúng khiến tất cả cảm thấy mệt mỏi lẫn khó khăn.

Có người đặt tay lên vai mình, Phong Lữ liền quay qua, là Tuyết Tùng. Nụ cười hiền lành, dịu dàng trên môi cậu bạn khiến người đối diện bất giác an tâm hẳn.

“Chưa ngủ sao?” – Tuyết Tùng ngồi xuống bên cạnh.

“Mình không ngủ được.”

Nhận ra vẻ buồn bã qua câu trả lời đó, Tuyết Tùng đưa mắt nhìn xuống máy nhắn tin nằm im trong bàn tay bạn và đã hiểu.

“Cậu đang cố gắng liên lạc với cô ấy?”

Phong Lữ cười cười, gật đầu. Thấy vậy, Tuyết Tùng bảo:

“Cậu thích cô ấy nhiều đến thế ư?”

Ánh mắt trầm tư hướng vào đêm tối mờ mịt trước mặt, cậu thở ra, giọng đều đều:

“Bố mẹ mất khi mình còn nhỏ, tiếp, ông ngoại cũng rời khỏi thế gian lúc mình chưa mười lăm tuổi. Có thể nói, mình chỉ còn mình cô ấy.”

“Cô ấy thích cậu chứ?”

“Mình không rõ cô ấy nghĩ gì về mình. Lúc diễn ra cuộc di dân, cả hai vẫn còn là bạn bè, chẳng hề có bất kỳ biểu hiện nào khác. Nhưng mỗi lần nói chuyện qua cuộc gọi, mình nghe giọng cô ấy rất vui.”

“Vậy thì có thể cô ấy thích cậu đấy, ngốc ạ!” – Tuyết Tùng hơi ngã người ra sau một tí – “Dù gì, cậu cũng may mắn hơn mình.”

Phong Lữ quay qua, ngạc nhiên:

“Cậu cũng có người yêu sao?”

Nụ cười thật buồn, Tuyết Tùng nhìn lên bầu trời, về một nơi xa xăm bất tận nào đó:

“Người yêu thì không phải. Chính xác là mình yêu đơn phương. Cô ấy luôn xem mình như anh trai. Khi biết tin cô ấy sắp hứa hôn, mình chỉ còn biết cất giấu tình cảm và chúc phúc cô ấy. Trước lúc lên phi thuyền, cô ấy dặn mình phải giữ liên lạc với nhau. Nhưng… bốn năm qua, mình không gọi lần nào cả dù rất nhớ bởi mình nghĩ, như vậy sẽ tốt hơn. Không có mình, cô ấy vẫn hạnh phúc!”

Phong Lữ hơi bất ngờ trước bí mật của Tuyết Tùng. Bình thường, thấy cậu bạn hiền lành ít nói lại hay cười đùa, cậu cứ ngỡ người đó vui vẻ nhất. Hoá ra, cậu ấy đang mang một nỗi niềm nặng trĩu hơn hết thẩy. Giờ, Phong Lữ mới biết, bản thân may mắn hơn Tuyết Tùng rất nhiều. Ít ra, mối quan hệ giữa cậu và Vệ Thuỷ vẫn duy trì tốt.

Không muốn bạn buồn theo mình, Tuyết Tùng tự dưng đứng dậy, bảo nhanh:

“À, mình có cái này hay lắm muốn cho cậu xem.”

Vừa nói, Tuyết Tùng vừa ra dấu yêu cầu Phong Lữ đi theo. Tuy chưa rõ là gì nhưng Phong Lữ cũng đứng lên, bước cùng bạn.

Hai chàng trai rời khỏi vùng đất trống mấy chục bước, băng qua một bãi rác lớn rồi dừng lại ở chỗ có nhiều phiến đá chồng chất lên nhau. Thoáng nhìn qua bạn xong, Tuyết Tùng đi đến gần hốc đá nhỏ nằm bên dưới, từ từ ngồi xuống, nhìn vào bên trong.

Tò mò, Phong Lữ chậm rãi bước lại chỗ Tuyết Tùng, đồng thời đưa mắt vào hốc đá. Ban đầu chỉ là màu đen nhưng dần dần những khoảng tối được mở ra và cậu hết sức kinh ngạc lẫn bất ngờ khi thấy giữa hốc, một loài hoa màu tím nhạt đang nở. Đoá hoa nhỏ mọc trên cành cây có vài chiếc lá xanh, nụ là những chấm vàng, trông khá rực rỡ. Chuyện này quả lạ lùng! Với thời tiết và không khí ô nhiễm như hiện nay ở Trái Đất mà cũng còn một loài hoa nở đẹp như vậy thì chứng tỏ, sức sống của nó rất mạnh mẽ.

“Sim dại đấy!” – Tuyết Tùng xem ra khá am tường – “Hồi chiều, mình đi quanh đây rồi tình cờ phát hiện ra nó. Thú vị thật!”

Nếu Phong Lữ nhớ không lầm thì hoa sim là biểu tượng cho tình yêu. Cậu đọc sách, thấy có nhiều nhà thơ sáng tác về những mối tình liên quan đến loài hoa này.

“Sáng mai, bọn mình cho Mẫu Đơn, Vạn Niên, Thạch Trúc xem hoa sim nở, chắc chắn, họ sẽ thích lắm.” – Tuyết Tùng hạ giọng  – “Trong hoàn cảnh mệt mỏi hiện tại, nhìn sự sống nhỏ nhoi trong hốc đá tối tăm, mình cảm giác như thêm sức mạnh!”

Bên cạnh, khi nghe câu nói nhẹ nhàng ấy, Phong Lữ chợt cảm thấy lòng bình yên. Tuyết Tùng nói đúng! Hoa cỏ còn kiên cường như thế thì con người càng phải vững vàng hơn. Nghĩ đến Vệ Thuỷ, lòng Phong Lữ xuất hiện niềm tin lớn lao. Nhất định, cậu sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tàu cứu hộ đến. Và kể cả bốn người bạn…

Đêm đó, hai chàng trai đã được thắp sáng một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi bởi loài hoa sim dại kỳ lạ.

***

Sau khi quyết định kỹ lưỡng, Vệ Thuỷ không tiếp tục học ngành hiện tại mà chuyển sang học Kỹ thuật hàng không vũ trụ. Cô muốn cùng Phong Lữ bước đi trên con đường khoa học. Cô sẽ hoàn thành lời hứa của cả hai cho dù đang cách rất xa cậu. Tình yêu, hy vọng, chờ đợi, ước mơ, tất cả sẽ là sợi dây liên kết giữa cô với người đó.

Vệ Thuỷ bắt đầu nghiên cứu về hố xoáy. Cô ở trong thư viện gần như suốt mỗi tuần để mày mò nghiên cứu những chi tiết liên quan đến thứ đang là rào cản giữa cô với Phong Lữ. Cô tin rằng, nhất định một ngày nào đó, mình sẽ tìm ra cách đưa tàu cứu hộ vượt qua cái lỗ đen ngòm ấy, đến Trái Đất và cứu cậu bạn cùng bốn người nọ.

Chắc chắn ngày đó sẽ đến.

Không bao lâu nữa…

***

Thấm thoắt, ba năm trôi qua…

Vệ Thuỷ, lúc này đã hai mươi bốn tuổi, vươn vai ngáp uể oải kết thúc một ngày học tập mệt mỏi trong thư viện. Đưa mắt nhìn đồng hồ, gần 7h tối, cô chậm rãi đứng dậy, thu xếp sách vở và kéo ghế lại chỗ cũ. Cô nên rời khỏi thư viện trước khi bác bảo vệ đi tuần đêm kiểm tra. Lần nào gặp cô, bác cũng lắc đầu, than vãn vài câu vì quá quen với “gương mặt ham học” này. Cứ đến chiều là cô gái lại vào đây rồi ngồi đọc sách tới tối mịt mới chịu về.

Rời khỏi thư viện khoảng nửa tiếng sau thì Vệ Thuỷ về đến nhà. Bố mẹ đã ngủ hết nên bên trong tối om. Khẽ khàng, không gây tiếng động, cô bước thật nhẹ lên những bậc cầu thang.

Đèn được bật, căn phòng nhỏ bỗng chốc sáng choang, mọi khoảng tối đều bị đuổi đi nhanh chóng. Đặt mấy cuốn sách dày cuộm lên bàn học, Vệ Thuỷ thả phịch người xuống ghế, bóp bóp đôi vai mỏi nhừ và xoay cổ. Vừa làm các động tác thư giãn, cô vừa nhớ lại những thứ mình học xong trong ngày hôm nay. Cũng có thêm vài phát hiện thú vị. Hiện cô gái trẻ này đang là sinh viên ưu tú của ngành Kỹ thuật hàng không vũ trụ. Nhiều giáo viên bảo cô rất có triển vọng, sau này nhất định sẽ thành công.

Vệ Thuỷ mong mình mau chóng tốt nghiệp để được vào làm việc trong phòng trung tâm nghiên cứu quốc gia. Dù gì, cũng chỉ còn chưa đầy một năm là cô sẽ hoàn thành khoá học. Nghĩ đến những dự định tương lai đang ấp ủ trong nhiều năm qua thì cô thấy vui lắm.

Đêm nay vẫn như mọi lần, khi thư giãn xong, Vệ Thuỷ hướng mắt nhìn chiếc phone nghe được treo trên tường. Ba năm rồi, kể từ lúc nhận tin nhắn đó, cô không còn thấy tín hiệu liên lạc nào của Phong Lữ từ Trái Đất. Suốt quãng thời gian dài, cô không ngừng tìm hiểu về hố xoáy nên được biết, càng ngày nó càng đẩy những phi thuyền ra xa. Hiện tại các nhà khoa học, kể cả cô, chưa tìm ra cách giải quyết vấn đề nan giải đó. Nhưng theo thăm dò của trung tâm Không gian Quốc gia, họ vẫn nhận được tín hiệu từ Trái Đất dù đường truyền đứt quãng và không rõ ràng. Điều ấy chứng tỏ, nhóm khoa học thiếu niên đang còn sống và chờ đợi.

Không buồn bã và khóc như ngày xưa nữa, giờ đây Vệ Thuỷ chỉ chú tâm vào việc cứu Phong Lữ. Cô luôn cố gắng hết sức, không ngừng nghỉ. Mỗi ngày, tuy vẫn chờ đợi cuộc gọi của cậu nhưng cô không tuyệt vọng, chán nản. Cô tin rằng, sẽ có ngày cả hai gặp nhau.

I miss you!” chính ba từ đó đã giúp cô thêm niềm tin cho đến tận giờ phút này.

Đeo phone nghe vào, Vệ Thuỷ bấm số. Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng khi hơn năm phút không hề có dấu hiệu kết nối. Đôi mắt thoáng buồn, định bỏ phone nghe xuống thế nhưng chẳng rõ lý do gì đã khiến cô gái ấy bấm số gọi lại lần nữa.

Ban đầu không hề xuất hiện một âm thanh nào hết và mãi mấy phút sau, đột nhiên, tai Vệ Thuỷ nghe thấy một tiếng kêu đứt quãng, khá nhỏ. Hy vọng bắt đầu xuất hiện, cô kiên trì nhẫn nại lắng nghe thật chăm chú. Chờ đợi… Tít! Tít! Mắt Vệ Thuỷ sáng bừng khi tín hiệu kết nối kêu lên. Tiếp theo, bên kia đầu dây, tiếng đỗ chuông vang dài, rời rạc. Cuối cùng, đã xuất hiện dấu hiệu liên lạc!

Rất nhanh sau đó, có người bắt máy. Đúng lúc, giọng nói quen thuộc ấm áp ngày nào cất lên khiến trái tim Vệ Thuỷ như muốn nổ tung:

« Al… Alo… Vệ… Thuỷ…? »

Đúng! Đúng là Phong Lữ!

“Mình đây!” – Giọng Vệ Thuỷ nghẹn dần, cả người chợt run run – “Phong Lữ!”

Phía bên kia, Phong Lữ mừng rỡ, câu nói đứt quãng do tín hiệu yếu:

« Ơn trời!… Năm năm rồi mình mới nghe giọng cậu… Cậu vẫn khoẻ chứ?… »

Vệ Thuỷ lau nhanh giọt nước mắt sắp rơi, cố lấy lại bình tĩnh, để đừng quá xúc động:

“Mình khoẻ. Còn cậu?”

« Mình cũng thế. Cậu… có nhận được tin nhắn của mình?… »

“Có! Mình vui lắm! Hai năm tin nhắn mới đến nên mình ngỡ cậu quên mình rồi.”

« Ngốc!… Mình không bao giờ quên cậu!… Mình luôn nhớ cậu… »

Khi câu nói dịu dàng đó kết thúc, Vệ Thuỷ muốn oà khóc nức nở nhưng bản thân tự nhủ không được khóc vì sẽ khiến Phong Lữ lo lắng.

“Mình cũng vậy!” – Vệ Thuỷ hơi cúi đầu, mặt đỏ ửng lúc thốt lên ba từ này.

Bên kia, Phong Lữ im lặng vài giây rồi ân cần hỏi:

« Cậu đang là sinh viên? Cậu chọn ngành nào?… »

“Mình học ngành Kỹ thuật hàng không vũ trụ. Mình sẽ làm việc cùng cậu.”

« Tuyệt! Quả… là… tin vui!… À, đúng… mình cũng có tin vui muốn chia sẻ… Cậu tin không… bọn mình phát hiện một cành hoa sim dại trong hốc đá… »

“Vậy ư? Thật kỳ diệu!” – Vệ Thuỷ bất ngờ.

« Nhưng tiếc là… nó sống hơn một năm thì chết… »

Nhận ra nỗi buồn trong lòng Phong Lữ, Vệ Thuỷ không nói gì thêm. Cô cảm giác, cậu đang buồn cho niềm hy vọng nhỏ nhoi nào đấy đã tắt ngúm.

« Tín hiệu lại sắp mất… Càng ngày, thời gian nói chuyện càng ngắn… »

“Mình đang tìm hiểu về hố xoáy. Qua mỗi năm, nó không ngừng toả ra nguồn năng lượng lớn đẩy những thứ ở gần ra xa. Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ tìm được cách, hãy chờ mình.”

« Mình tin cậu làm được. Có lẽ lần liên lạc tới… sẽ lâu hơn… năm năm… »

Hiểu Phong Lữ muốn nói gì nên Vệ Thuỷ cắt ngang, kiên quyết:

“Không sao, mình vẫn tiếp tục chờ! Mãi mãi chờ!”

Dường như Phong Lữ đã mỉm cười, cô gái cảm nhận như thế.

« Mình cũng sẽ chờ… »

Rồi vẻ như cùng hẹn trước hay sao mà cả hai đồng thanh nói: “Tạm biệt cậu!”

Tít! Tít! Vừa lúc tín hiệu mất. Nhẹ nhàng tháo phone nghe xuống, lần này khác với những lần trước, Vệ Thuỷ không buồn bã mà trái lại còn mỉm cười hạnh phúc. Đây là buổi tối tuyệt diệu nhất của cô trong suốt bảy năm không hề gặp mặt Phong Lữ. Khi nãy giống như cả hai đã hiểu rõ tình cảm dành cho nhau. Vì thế, cô vui một niềm vui vô hạn. Và cô tin, Phong Lữ cũng nghĩ vậy.

Quả thật lúc này, bên dưới mặt đất, Phong Lữ đang ngước nhìn các vì sao trong khi lòng dâng tràn hạnh phúc. Cậu cười. Nụ cười đẹp như đoá hoa nở giữa đêm tối mịt mùng.

Khoảng cách không gian và thời gian chẳng có nghĩa lý gì…

 

Chỉ cần tấm lòng của cả hai không hề thay đồi…

 ***

Vệ Thuỷ ngày một tích cực hơn trong quá trình học tập. Cô bắt đầu cho ra vài luận án khoa học về việc phân tích hố xoáy cũng như những phát hiện mới mẻ về nó. Dần dà, các nhà nghiên cứu chú ý đến cô. Và một năm sau khi tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc, cô gái này tiếp tục học lên thạc sĩ. Ngoài mối quan tâm về hố xoáy, Vệ Thuỷ còn dấn thân vào việc chế tạo ra động cơ cho tàu cứu hộ với mục đích đưa nó vượt qua cái lỗ đen kia, bay đến Trái Đất nơi mà năm người nọ đang chờ đợi trong vô vọng.

Cô gái trẻ đang từng bước, từng bước cố gắng hoàn thành mong ước của bản thân.

Trong khi đó ở Trái Đất, năm nhà khoa học thiếu niên thì lâm vào tình cảnh khổ sở. Thời tiết càng lúc càng khắc nghiệt. Cứ cách vài ngày là xuất hiện trận mưa bão với nồng độ axit cao đến mức đủ sức bào mòn mọi thứ chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Chưa hết, tuyết rơi dày đặc, lạnh thấu xương, làm trắng xoá cả trời đất. Khi thì nhiệt độ lên quá cao, lúc lại xuống quá thấp, chẳng ai có thể chịu đựng nổi sự thay đổi đột ngột này.

Phong Lữ và bốn người bạn phải rất cố gắng để chống chọi trước những điều kinh khủng bên ngoài. Họ ở trong phòng nghiên cứu gần như đổ nát, ngày qua ngày, với phần lương thực sắp cạn kiệt. Để sự sống duy trì lâu hơn, tất cả chỉ ăn ít lương khô trong một ngày, nước cũng không dám uống nhiều. Chính vì thế, cơ thể mỗi người bị ức chế, không lớn nổi. Dù đã qua hai mươi lăm tuổi nhưng chiều cao của họ cứ như lúc mới mười bảy.

Tóm lại, cuộc sống hiện tại của năm con người đó kéo dài như ác mộng. Sự đấu tranh giữa lý trí và bản năng sinh tồn, giữa tuyệt vọng và chờ đợi mỏi mòn trở nên vô cùng nghiệt ngã ngay trong bản thân họ. Rất nhiều lần, tất cả như muốn buông xuôi nhưng mối dây liên kết với những người thân yêu đã giúp họ vực dậy, tiếp tục những tháng ngày kinh khủng.

Trong đêm tối của nỗi sợ hãi cùng sự ngăn cản bất tận ở bên ngoài vũ trụ, tình yêu thương là thứ duy nhất giúp họ tồn tại.

Hai năm, hai năm nữa rồi lại thêm hai năm… Sáu mùa xuân chậm rãi đi qua… Thời gian cứ dài vô hạn, điều gì sẽ còn ở lại?

***

Tít! Tít! Phong Lữ nghe âm thanh liên lạc phát ra từ phone đeo tai. Một tín hiệu đứt quãng đã vượt hành trình sáu năm đến bên cậu. Thật chẳng ngờ được ngần ấy năm trôi qua nhanh chóng như vậy.

Ít giây sau, Phong Lữ nghe Vệ Thuỷ reo lên mừng rỡ:

« Phong Lữ! Cậu nghe mình nói chứ?… »

Ho vài tiếng, chàng thanh niên giọng khá mệt mỏi bởi sức khoẻ hiện đang suy kiệt:

“Ừm… mình nghe. Lần này lâu hơn kỳ trước một năm.”

« Cậu mệt sao? Hay là ốm? Mình biết, thời tiết ở Trái Đất lúc này rất khắc nghiệt. »

Sợ cô bạn lo lắng, Phong Lữ đành nói dối:

“Mình chỉ hơi khàn giọng thôi, không gì đâu. Tình hình mình vẫn ổn… Còn cậu?”

« Mình đã có bằng thạc sĩ rồi. Hiện mình đang làm việc ở trung tâm Không gian Quốc gia. Báo cậu một tin, mình sắp hoàn thành công trình nghiên cứu vể hố xoáy, chỉ cần một thời gian nữa là mình có thể đưa tàu cứu hộ đến chỗ cậu! »

“Thế à? Mình đoán không sai… Cậu nhất định là nhân tài… »

« Phong Lữ à, cậu phải chờ mình nhé! Đừng từ bỏ hy vọng! Chỉ một chút nữa thôi… Mình sẽ cố gắng hết sức và mãi mãi đợi cậu! »

Chẳng hiểu sao khi nghe Vệ Thuỷ bảo thế thì Phong Lữ thoáng bất động, lặng thinh. Đôi mắt mệt mỏi của cậu nhìn chằm chằm ra cửa sổ phòng nghiên cứu, bên ngoài bão tuyết phủ trắng xoá khắp nơi. Người con gái đó không hề biết được tình hình hiện nay của cậu cũng như bốn người bạn là vô cùng tệ hại! Thậm chí có thể xảy ra tình huống xấu nhất!

« Sao cậu không nói gì?…  Tín hiệu đang yếu dần đấy… »

Cái nhìn sâu thăm thẳm, cảm giác như chứa được cả vùng trời bão tuyết ngoài kia, Phong Lữ chậm rãi nói một câu nghe thật buồn:

“Đừng chờ mình nữa!… Cậu hãy tìm hạnh phúc mới cho bản thân…”

« Phong Lữ?… »

Sự kinh ngạc của Vệ Thuỷ chưa kịp thể hiện thì cuộc gọi kết thúc. Tín hiệu mất nhanh hơn hai người nghĩ. Quả nhiên, càng ngày thời gian nói chuyện càng rút ngắn.

Buồn bã, Phong Lữ hạ phone nghe xuống. Cậu nhắm mắt, lưng dựa vào tường vì đang ngồi trên góc cầu thang. Chốc chốc, cơn ho lại kéo đến khiến cuống họng đau rát kinh khủng. Ho xong, cậu ngã đầu ra sau, thở mệt nhọc. Tự bản thân cậu hiểu rõ sức khoẻ của mình…

Chợt, Phong Lữ giật mình khi nghe Vạn Niên gọi khẽ:

“Phong Lữ! Bệnh lại tái phát à?”

Mở mắt, Phong Lữ thấy gương mặt hốc hác xanh xao của Vạn Niên toát lên vẻ lo lắng.

“Không, mình hơi mệt thôi. Có gì sao?”

“Tuyết Tùng bảo muốn báo cho chúng ta biết một chuyện. Mẫu Đơn và Thạch Trúc đã có mặt, chỉ còn mình cậu.”

“Ừm.” – Phong Lữ gật đầu rồi đứng dậy một cách khó khăn.

***

Trên phi thuyền, trong phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ ngồi trầm tư suy. Cô gái đang nhớ lại lới nói cuối cùng của Phong Lữ ban nãy: “Đừng chờ mình nữa!… Cậu hãy tìm hạnh phúc mới cho bản thân…” Nỗi sợ hãi xuất hiện trong lòng, cô lo cậu bạn sẽ bỏ cuộc hoặc nếu không thì là do sức khoẻ không cho phép cậu tiếp tục chờ đến lúc tàu cứu hộ đến Trái Đất.

Vệ Thuỷ nhắm mắt lại, gục đầu xuống bàn tay. Mười ba năm, quãng thời gian quá lâu đối với nhóm khoa học thiếu niên ngày đó. Chắc chắn, họ đã đợi chờ trong tuyệt vọng.

Còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ ngổn ngang thì bỗng, Vệ Thuỷ giật mình khi cả căn phòng bất ngờ nghiêng về một bên khoảng mấy độ. Hình như đã xảy ra vụ va chạm nhỏ từ bên ngoài bởi ít phút sau, mọi thứ trở về như cũ. Cô gái ba mươi tuổi này hết sức kinh ngạc. Chưa hiểu chuyện gì là đúng lúc cửa mở nhanh, một đồng sự của cô chạy vào, nói gấp:

“Tồi tệ! Lúc nãy vành đai ngoài của hố xoáy đột nhiên phát nổ khiến cho một nguồn năng lượng khá lớn thoát trào và đẩy những phi thuyền ra xa hơn! Giờ, khoảng cách với Trái Đất lại tăng lên!”

Đối diện, Vệ Thuỷ đứng bất động, ánh mắt bần thần khôn tả.

***

Không gian im lặng bao trùm lên căn phòng trống của toà nhà nghiên cứu. Phong Lữ, Mẫu Đơn, Thạch Trúc, Vạn Niên ngồi như hoá đá trên ghế khi nghe Tuyết Tùng báo tin về vụ nổ của hố xoáy cùng với khoảng cách lại bị kéo dãn ra thêm. Lúc này trong lòng mỗi người chẳng tồn tại điều gì ngoài cái ý nghĩ: “Thế là hết!” Đã mười ba năm trôi qua đằng đẵng, giờ, họ phải chờ bao lâu nữa đây. Hố xoáy sâu hút ngoài kia không ngừng biến đổi và chuyển động… Dường như nó sẽ không bao giờ để năm con người đó được cứu thoát.

“Chúng ta nên làm gì?” – Thạch Trúc hỏi thật khẽ – “Hết hy vọng rồi ư?”

Không ai lên tiếng đáp lời. Sự thất vọng càng bóp nghẹt trái tim họ hơn.

“Có lẽ chúng ta nên dừng lại!” – Mẫu Đơn từ từ ngước mặt lên – “Mình nghĩ, vậy là quá đủ! Lương thực đã cạn… không thể tiếp tục được nữa.”

Bốn chàng trai nhìn vào đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên cường của cô gái duy nhất trong nhóm. Cũng chẳng ai nói gì thêm vì họ hiểu, đấy là lựa chọn cuối cùng với tình hình hiện tại.

“Vậy… các cậu biết rõ bản thân phải làm gì rồi chứ?” – Tuyết Tùng mỉm cười.

Bốn người còn lại nhắm mắt và gật khẽ. Sau đó, mỗi người dần tản ra, đến một chỗ nào đó chỉ còn mỗi mình rồi tiếp theo là đeo phone nghe vào tai, nhẹ nhàng kéo micro lên miệng…

Đắn đo hồi lâu, Vạn Niên mới cất tiếng:

“Gửi lời chào sau cùng đến các bạn. Mình rất tiếc vì phải ra đi sớm như vậy. Khoảng thời gian bên cạnh mọi người là thứ quý giá nhất đối với mình. Mình sẽ không bao giờ quên. Mọi người hãy tiếp tục hoàn thành ước mơ, cho cả mình nữa…”

Nói đến đấy, Vạn Niên thấy cổ họng nghẹn ứ, sóng mũi bắt đầu cay cay.

Đứng cách đó không xa, Thạch Trúc cũng đang đeo phone, nói chậm rãi vào micro:

“Mẹ ơi, không biết bao lâu mẹ mới nhận được tin nhắn cuối cùng của con. Chắc là khi mẹ sáu mươi tuổi. Con xin lỗi vì không thể chúc mừng sinh nhật mẹ. Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ, tối ngủ, đừng quên đắp chăn. Mẹ hay quên nên đừng để đồ đạc lộn xộn đấy vì ngoài con ra, chẳng có ai biết mà tìm cho mẹ…”

Vừa nói vừa cười, Thạch Trúc cố gắng để giọng mình đừng lạc đi thế nhưng nước mắt cứ rơi lã chã trên mặt đến nỗi ướt nhoè cặp kính dày cuộm.

Trong góc phòng lặng lẽ, Mẫu Đơn, ánh mắt thăm thẳm, chậm rãi bảo từng lời như sợ mình sẽ bật khóc:

“Ông anh ngốc ngếch, đây là cuộc gọi cuối cùng của em. Em ngàn lần xin lỗi vì đã không thể giữ trọn lời hứa cố gắng sống để trở về gặp anh. Tha lỗi cho em!… Em chỉ mong một điều thôi: khi nghe được những lời này của em, mong anh đừng khóc. Hứa với em nhé! Anh yên tâm, em gái anh cứng cỏi lắm. Ngay bây giờ, em không hề khóc. Thật đó!”

Từng giọt nước nóng hổi lăn đều trên gương mặt bình thản, Mẫu Đơn đưa tay lau nhanh. Nhưng càng lau, lệ càng chực trào và lồng ngực cô vỡ tung vì cảm xúc đau đớn.

Ở bên cửa sổ, Phong Lữ cứ hướng mắt nhìn ra bên ngoài mấy phút liền. Không rõ cậu đang suy nghĩ hay là thích ngắm màn tuyết không ngớt kia. Trong đầu cậu bây giờ xuất hiện hàng loạt những hình ảnh kỷ niệm với Vệ Thuỷ. Cậu thật sự không biết phải nói với cô điều gì.

Mình mãi mãi chờ cậu!

Khẽ nở nụ cười, Phong Lữ nhớ lại câu nói của Vệ Thuỷ khiến cậu hạnh phúc nhất. Ừm, chỉ cần vậy thôi! Thế là đủ!

Nghĩ gì đấy, Phong Lữ kéo phone nghe xuống vai. Cậu không muốn để lại lời nói từ biệt nào với Vệ Thuỷ nhưng sẽ có một tin nhắn dành cho cô.

Lời nhắn gửi yêu thương sau cùng từ Phong Lữ… vỏn vẹn bốn từ.

Bấm nút Send xong, chàng trai nhắm mắt, lòng thanh thản vô vàn. Rất nhanh, một dòng lệ trong suốt chảy dài xuống bờ môi đang cười tươi kia.

Quan sát những người bạn của mình vừa thực hiện cuộc sau cùng vừa khóc, Tuyết Tùng cố cầm nước mắt. Chí ít, cậu muốn mình mạnh mẽ để vẫn là chỗ dựa cho bạn bè.

Đứng một hồi, Tuyết Tùng quay mặt sang bên cạnh thấy phone nghe nằm trên bàn. Ánh mắt dịu dàng đó phản chiếu điều gì mơ hồ. Vài phút sau, cậu cầm lấy nó xong đeo vào tai. Đắn do chốc lát, cậu mới dũng cảm cất tiếng:

“Đây là cuộc gọi đầu tiên và cũng là cuối cùng mình gửi đến cậu. Mình biết cậu sẽ trách vì sao đến tận bây giờ mới làm thế này… Thứ lỗi cho mình! Mình chỉ muốn gửi đến cậu lời tạm biệt… Hãy sống hạnh phúc, em gái!”

Ngay lúc tắt micro thì Tuyết Tùng đã nói ba từ: “Anh yêu em!” Người con trai ấy, vào khúc cuối, vẫn giữ mãi bí mật đó…

Sau gần một tiếng, năm người tập họp lại. Đảo mắt hết lượt, Tuyết Tùng dịu dàng bảo:

“Các cậu đã nói xong hết rồi chưa?”

Phong Lữ, Mẫu Đơn, Thạch Trúc, Vạn Niên, mắt đều đỏ, lần lượt nhìn nhau mỉm cười gật đầu. Thấy vậy, Tuyết Tùng không nói gì, khẽ khàng xoay lưng lại nhìn thiết bị phát tín hiệu rồi đưa tay ấn vào nút Off. Kể từ giây phút này, những phi thuyền ngoài kia sẽ không còn nhận bất kỳ đường truyền liên lạc nào từ họ.

Làm xong, Tuyết Tùng quay qua các bạn nở nụ cười, hai tay giang rộng:

“Nào, đến đây với mình những người bạn tuyệt vời!”

Không chần chừ, bốn người kia mau chóng bước đến, mở rộng vòng tay ôm chầm lấy nhau. Họ hạnh phúc với lựa chọn ấy dẫu lòng ai cũng đau đớn vô hạn.

Bên ngoài, cơn bão tuyết thổi ào ạt không ngừng. Cái âm thanh lạnh lẽo vô tình đó xoá lấp đi tiếng khóc thầm của năm con người dũng cảm đã quyết định trút hơi thở cuối cùng trên mảnh đất sinh ra mình – Trái Đất.

***

Lặng lẽ ra khỏi phòng họp, Vệ Thuỷ chậm rãi bước dọc hành lang trở về phòng nghiên cứu. Trên đường đi, dẫu có rất nhiều người qua lại nói chuyện rôm rả nhưng vẫn không khiến cô gái trẻ bận tâm bởi lúc này, đầu óc cứ lởn vởn những câu nói của các đồng sự diễn ra trong cuộc họp khi nãy.

« Tình hình chẳng mấy sáng sủa.

Hố xoáy không ngừng gia tăng khoảng cách giữa chúng ta với Trái Đất.

Cứ đà này thì… có lẽ phải kết thúc công cuộc giải cứu. »

Vệ Thuỷ tiếp tục đi qua các khúc quẹo của hành lang. Ánh mắt vẫn bất động…

« Không được! Vậy lẽ nào bỏ rơi năm người họ? Thật tàn nhẫn! »

Dường như Vệ Thuỷ đã không còn mục đích trở về phòng nghiên cứu nữa. Đôi chân không biết nên về đâu đó cứ bước mãi, bước mãi chẳng ngừng.

« Mười ba năm chờ đợi đối với họ là quá dài. Biết đâu chính họ cũng đã từ bỏ hy vọng.

Hố xoáy mỗi ngày đều biến đổi,

chúng ta dù có cố gắng hết sức cũng chẳng thể nào đưa tàu cứu hộ vượt qua.

Thời gian, tiền bạc, công sức bỏ ra đều vô nghĩa.

Vì thế, đành phải hy sinh năm người họ thôi! »

Dừng lại, Vệ Thuỷ siết chặt tay, cái nhìn vừa buồn vừa kiên quyết lạ lùng. Đến tận giờ phút này, cô vẫn nhớ như in gương mặt tươi cười của Phong Lữ khi tình nguyện ở lại cùng bốn đồng sự, hoàn thành kế hoạch khởi động những chiếc tàu vũ trụ. Để rồi cuối cùng…

“Tôi thấy thật tội nghiệp cho cậu ấy và bốn nhà khoa học kia!”…

Đó là suy nghĩ của Vệ Thuỷ khi cô xoay gót, quay trở lại phòng nghiên cứu. Trong lòng cô gái trẻ ấy đã xuất hiện quyết tâm vững vàng nhất.

Xung quanh bỗng chốc vắng bóng người. Nơi cuối hành lang, chỉ mới đây thôi, bóng dáng một cô gái với hy vọng mạnh mẽ, vừa khuất dần.

***

Mười hai năm sau

Vào buổi sáng nọ, trên phi thuyền, mọi người đang bàn với nhau về một cuộc thử nghiệm sắp diễn ra. Âm thanh ồn ào trỗi dậy khắp nơi. Thật chất, thử nghiệm sản phẩm của những nhà khoa học không gì lạ lẫm cả nhưng vì đây là cuộc giải cứu đã được đặt ra từ hai mươi năm trước đó nên mấy ai không quan tâm, tò mò.

Sau hơn mười năm nỗ lực phấn đấu và nghiên cứu không ngừng, cuối cùng, Vệ Thuỷ – nữ khoa học với nhiều thành tích xuất sắc, cho ra đời chiếc tàu cứu hộ đủ khả năng vượt qua khoảng cách rất dài giữa phi thuyền với hố xoáy, để đến Trái Đất. Hiển nhiên, mục đích của cô chính là cứu năm con người đang bị chôn chặt hai mươi mấy năm dài ấy.

Sự mong mỏi cùng những giọt nước mắt của Vệ Thuỷ sẽ được đền đáp xứng đáng nếu sản phẩm này thành công. Nhất định, cô phải gặp lại Phong Lữ – người con trai đã khiến cô bỏ cả tuổi thanh xuân để chờ đợi.

Khi chiếc tàu cứu hộ được khởi động phóng ra khỏi phi thuyền thì hầu như mấy trăm triệu người đều nín thở theo dõi qua màn hình lớn được kết nối với máy chủ của trung tâm Không gian Quốc gia ở các quãng trường.

Ngay tại phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ với tất cả đồng sự cũng hồi hộp lẫn lo lắng dõi theo bóng dáng cực nhanh của tàu cứu hộ đang vượt qua đoạn đường dài tít, lao thẳng vào trung tâm hố xoáy.

Trước đó, nhà khoa học nào cũng nghĩ cho tàu vượt qua vành đai bên ngoài hố xoáy nhưng riêng Vệ Thuỷ thì khác. Với bộ óc đáng kinh ngạc của mình, cô gái là người đầu tiên liều lĩnh đề xuất cho tàu đi xuyên ngay giữa nó. Trải qua nhiều năm nghiên cứu tìm tòi, cô phát hiện chuyển động ở trung tâm hố xoáy có lực tương tác khá nhẹ và ổn định. Chỉ cần nắm vững các biến đổi không mấy bất thường này, đồng thời cài đặt một số chương trình cho tàu cứu hộ tự điều chỉnh để “ăn khớp” với hố xoáy là tỷ lệ thành công sẽ lên cao.

Với tốc lực mạnh mẽ, tàu cứu hộ đến chỗ hố xoáy khá nhanh. Lúc tàu đi vào trung tâm hố thì chợt nhiên tất cả màn hình đều vụt tắt. Hẳn, lực bên trong đang tác động lên cỗ máy này. Trước tình hình đó, sự chờ đợi của mọi người trên phi thuyền càng thêm căng thẳng.

Thời gian chậm rãi trôi như thách thức nỗi lo âu trong lòng những nhà khoa học. Tích tắc! Tích tắc! Nhịp đập của dòng chảy vô hạn vang khẽ như kéo dài không gian mênh mông kia.

Một phút… Ba phút… Hơn năm phút…

Như phép màu, màn hình bật sáng trở lại và hình ảnh đầu tiên tất cả thấy chính là bóng dáng quả Địa Cầu ở phía xa, đang quay vòng trong vũ trụ sâu thẳm.

Tiếng hoan hô dậy sóng trên những phi thuyền khổng lồ. Ai ai cũng mừng rỡ, thậm chí có người nhảy cẫng lên, hét lớn.

Tất nhiên, người mang niềm vui lớn lao nhất là Vệ Thuỷ. Cô đã bật khóc ngay trên bàn điều khiển. Những giọt nước mắt lonh lanh rơi tí tách. Thành công! Tàu cứu hộ đã vượt qua hố xoáy, đang tăng hết tốc lực tiến về phía Trái Đất.

Vượt qua bầu khí quyển, xuyên khỏi các tầng mây dày đặc, chiếc tàu bay thẳng xuống. Tính toán khoảng thời gian tàu sắp hạ cánh trên mặt đất, các nhà khoa học mau chóng giảm tốc lực để tránh sự va chạm mạnh.

Tàu cứu hộ bay với vận tốc chậm lại, đồng thời dùng rada vô tuyến chụp sơ qua khung cảnh của Trái Đất hiện tại.

Qua màn hình, mọi người đều ngỡ ngàng khi xung quanh toàn lớp bụi vàng, ô nhiễm. Nơi đâu cũng rác và rác. Những toà nhà chọc trời đổ sụp dưới ánh nắng tàn lụi. Chẳng bóng cây, chẳng sinh vật hay động vật nào. Hàng trăm bãi rác khổng lồ chất chồng. Tro bụi vần vũ che phủ bầu trời vốn không còn thấy màu xanh nữa. Họ không ngờ, Trái Đất bị tàn phá và huỷ hoại đến mức này. Nó gần như là hành tinh chết.

Tàu cứu hộ đang cố bắt tín hiệu liên lạc từ chỗ năm nhà khoa học thiếu niên năm xưa. Thế nhưng, nó chẳng nhận được bất kỳ đường truyền nào. Không một dấu hiệu tồn tại của con người trên Trái Đất bỏ hoang.

Cảm giác sợ hãi bắt đầu xuất hiện trong lòng, Vệ Thuỷ liền nhanh chóng định vị vị trí toà nhà nghiên cứu đổ nát lúc trước, nơi Phong Lữ từng bảo mình đang sống cùng các bạn.

Không mất quá nhiều thời gian để tàu cứu hộ tìm đến chỗ đó. Nhẹ nhàng đáp xuống nền đất khô cằn, tàu quét sơ hình ảnh ở quanh đây.

Vệ Thuỷ, những nhà khoa học, tất cả mọi người đều đồng loạt nín lặng, chăm chú theo dõi. Sự thất vọng nơi họ ngày một tăng khi hơn mười lăm phút mà không hề có bóng dáng bất kỳ ai xuất hiện trên các màn hình. Rác. Bụi. Tro tàn. Toà nhà đổ nát. Ánh nắng gay gắt. Họ chỉ thấy có thế…

Không từ bỏ hy vọng, Vệ Thuỷ bấm nút, mở cửa tàu. Một cỗ máy dùng để nhận diện sự sống được kích hoạt, chậm rãi đi ra ngoài. Nó khá nhỏ, màu trắng, bên dưới là bốn bánh xe nhỏ, phía trước có màn hình theo dõi để tiện truyền tải hình ảnh về trung tâm.

Vệ Thuỷ cho cỗ máy đó bước vào bên trong ngôi nhà nghiên cứu hoang tàn. Nơi này khá tối, chỉ vài tia nắng hắt vào từ khe nhỏ của các tấm kính bám bụi. Xung quanh không một bóng người. Mọi vật dụng đều bẩn giống như đã lâu lắm rồi không có người đụng đến. Từ cầu thang gãy đổ, màn hình vi tính lớn bám bụi, dây điện mòn, máy liên lạc im lìm với nút On không hề bật sáng cho đến những chiếc phone nghe cũ nằm lặng thinh trên bàn, cốc nước, bộ áo khoác mốc vải nơi ghế ngồi đều bị mạng nhện giăng đầy. Có thể nói, cảnh tượng trong này thật tan hoang. Tất cả đều bị lớp bụi thời gian bao phủ. Trắng xoá.

Không gian trên phi thuyền im lặng đến mức ngạt thở. Chẳng ai nói gì ngoài việc khẽ đưa mắt nhìn nhau vì hiểu số phận của năm nhà khoa học thiếu niên nọ. Mắt họ đỏ hoe, vài người khóc thút thít.

Những con người ấy đã không còn tồn tại.

Thấy Vệ Thuỷ ngồi lặng thinh trên ghế, đôi mắt không chớp cứ nhìn vào màn hình theo dõi như đang tìm một tia hy vọng mong manh còn sót lại, một đồng sự liền đặt tay lên vai cô, nói khẽ:

“Tôi nghĩ, họ chết rồi!”

“Không!” – Vệ Thuỷ cắt ngang, vẻ hoang mang – “Nhất định họ còn sống! Chí ít cũng còn một người…”

Dứt lời, Vệ Thuỷ cho máy nhận diện sự sống đi lùng sục khắp các ngõ ngách bên trong toà nghiên cứu cũ nát. Từ vệ sinh, phòng ngủ, phòng ăn đến nhà kho, phòng máy móc, cô gần như lục tung mọi thứ lên. Dẫu vậy, kết quả vẫn chẳng thấy gì ngoài những lối hành lang vắng vẻ nửa tối nửa sáng, sàn nhà phủ bụi trắng không dấu chân người. Hy vọng hoàn toàn tắt ngúm.

“Không thể! Phải có một người sống sót chứ!… Làm ơn đi!” – Vừa bấm nút điều khiển liên tục, Vệ Thuỷ vừa nói trong kích động.

Bỗng, có ai đó đẩy nhẹ Vệ Thuỷ xoay qua. Là người đồng sự khi nãy. Anh nhìn sâu vào ánh mắt bần thần, đỏ hoe của bạn, giọng mạnh bạo:

“Dừng lại! Họ đã chết! Tín hiệu liên lạc trên máy cho thấy họ tắt nó hơn mười năm trước!”

Đôi mắt Vệ Thuỷ mở to tròn xoe rồi rất nhanh, những dòng nước ấm nóng chực trào chảy dài xuống gương mặt nhăn nhó, đau đớn ấy. Cả người cô buông xuôi, chẳng hề phản ứng gì.

Đưa mắt nhìn lại màn hình lúc này vẫn chỉ là không gian lặng lẽ của gian phòng nghiên cứu, Vệ Thuỷ từ từ ngồi phịch xuống ghế. Xúc cảm trong lồng ngực vỡ tung, uất nghẹn vô hạn.

Kết thúc…

Quá muộn cho hai mươi lăm năm đợi chờ đằng đẳng…

Người con trai đó…

Vĩnh viễn không bao giờ quay về!

Tình yêu chưa kịp thành đã hoá tro tàn…

Vệ Thuỷ gục đầu xuống bàn, bật khóc tức tưởi. Hai bờ vai mỏng manh của cô cứ run bần bật. Nỗi xót xa, đớn đau như xé toạt tâm hồn đã chịu đựng suốt ngần ấy năm dài.

Hôm đó, rất nhiều người trên những phi thuyền ngoài vũ trũ bao la, đã hoà chung niềm tiếc thương dành cho năm nhà khoa học thiếu niên ngày ấy.

***

 Sáu năm trôi qua.

Trong một căn phòng, trên chiếc giường, Vệ Thuỷ gần năm mươi tuổi, mái tóc lốm đốm bạc, đang nằm nhắm mắt. Thỉnh thoảng, cơn ho kéo đến làm bà tỉnh giấc, ho mạnh. Xong, bà nằm xuống, thở mệt nhọc. Trông bà rất yếu và có lẽ không cầm cự được bao lâu nữa.

Sau cuộc thử nghiệm năm đó, Vệ Thuỷ tiếp tục làm việc. Bà không kết hôn, chỉ sống một mình với những nghiên cứu khoa học ngày đêm. Do vậy mà sức khoẻ suy giảm, đến đầu năm ngoái thì bà ngã bệnh, nằm liệt giường. Tuy bác sĩ và bè đều giấu nhưng người phụ nữ này hiểu tình hình hiện tại của mình. Bà biết rõ, bản thân đang rất cận kề cái chết.

Khi đã đỡ mệt, Vệ Thuỷ hướng cái nhìn già nua lên trần phòng. Đầu óc bà bắt đầu nghĩ, về đủ mọi chuyện… Nào là những nhà khoa học đang tìm kiếm hành tinh mới cho mấy trăm triệu người sống trên đây, rồi vấn đề lương thực, năng lượng dữ trự cho những phi thuyền khổng lồ. Suy đi ngẫm lại, mọi việc đều quá mệt mỏi, nặng nề. Nếu được ra đi lúc này thì cũng tốt quá.

Thêm cơn ho đi qua. Bấy giờ, Vệ Thuỷ lại đảo mắt về phía bàn làm việc. Chính xác là bà nhìn chiếc phone nghe đã nằm im trên giá để suốt nhiều năm liền. Thấy vật, người ta thường nhớ đến người xưa. Và Vệ Thuỷ lúc này cũng thế. Bà nhớ Phong Lữ, chàng trai chưa một lần nói lời yêu mình. Sự thật thì hơn sáu năm kể từ khi biết anh chết, ngày nào bà cũng nghĩ về anh. Thậm chí nhiều lúc bà tự hỏi: chẳng biết vì lý do gì mà mình lại chờ đợi lâu đến vậy? Đôi khi chỉ vì tin nhắn ngắn ngủi, những cuộc gọi mấy năm và cảm giác yêu thương mơ hồ nhưng vững chắc đã hình thành sợi dây liên kết không bao giờ đứt ấy.

Dù tuổi thanh xuân trôi qua như thế nhưng Vệ Thuỷ không hối hận. Bà tin rằng, cho đến lúc chết, bản thân vẫn sẽ hạnh phúc với lựa chọn này.

Bỗng…

Tít ! Tít! Âm thanh quen thuộc của gần hai mươi năm trước bất chợt vang lên.

Ngay lập tức, Vệ Thuỷ ngồi dậy dù cơ thể đang rất yếu. Đôi mắt nhăn nheo của bà bừng sáng khi thấy màn hình của máy nhắn tin đang nằm trên bàn, phát sáng.

Có một tin nhắn đã được gửi đến…

Không nhiều lời, Vệ Thuỷ chậm chạp xuống giường, nhích đôi chân nặng nề đi từng bước về phía bàn làm việc. Chưa kịp ngồi xuống ghế là bà đã đón lấy máy nhắn tin.

Trên màn hình xuất hiện dòng chữ báo tin nhắn của P.L vào ngày cách đây mười tám năm, đúng thời điểm diễn ra cuộc gọi cuối cùng của hai người.

Kinh ngạc lẫn xúc động, Vệ Thuỷ đưa ngón tay run run bấm vào nút Open, mở tin nhắn.

Mấy giây sau, khoé mắt nhăn nheo chợt ứa nước.

Cái nhìn bất động nhưng vẫn ánh lên vẻ rạng ngời.

Gương mặt mệt mỏi biến mất, thay vào đấy là niềm hạnh phúc vô hạn.

Cơ thể ốm yếu run run, tưởng chừng mọi xúc cảm đang tuôn trào trong máu thịt.

Trái tim đập mạnh…

Vào giây phút đọc tin nhắn ngắn ngủi của Phong Lữ mười tám năm trước, Vệ Thuỷ đã gật đầu, nói trong nước mắt đầy nghẹn ngào:

“Vậy là đủ rồi! Mình sẽ không hối hận khi chờ đợi cậu ba mươi năm…!”

Rồi người phụ nữ ngập tràn hạnh phúc đó liền cất tiếng đọc dòng tin vỏn vẹn có bốn từ:

“Goodbye! I love You!”

 

Một tình yêu không lời hứa hẹn kéo dài hơn ba mươi năm trong chờ đợi

 đã vượt qua những giới hạn lớn lao

 trở thành đoá hoa xinh đẹp nở giữa vũ trụ bao la.

 

 Dòng chảy bất tận vẫn trôi không ngừng

 Các vì sao cứ luôn xoay vần…

 Những phi thuyền khổng lồ đang miệt mài tìm kiếm vùng đất mới

 Kết thúc kỷ nguyên loài người sống trên Trái Đất.

 

.H.Ế.T.

(Tp.HCM, 12/09/2012)


Xin gửi tặng tác phẩm này cho Trái Đất,

tình yêu bất tận của tui – Anh Thơ.