Truyện Ngắn
Tôi - Huyền Anh, một đứa con gái trước nay vẫn luôn cảm thấy vô cùng thích thú với những câu chuyện liên quan đến tâm linh, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có ngày mình trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện thần kì ấy. Vậy mà, nó thực sự đã xảy đến với tôi khiến cho tôi mỗi lần hồi tưởng lại đều cảm thấy như thực như mơ...
Thằng khốn!!! Mày đã làm gì????? Sức khỏe con bé đã yếu, vậy mà chỉ vì mày, bệnh tình của nó lại càng nặng thêm luôn rồi này!!! Trả lời tao, mày muốn làm gì????
Từ ngày này sang ngày khác... À không phải, ý tôi nói là từ đêm này sang đêm khác, anh ấy và tôi ngày một trở nên gắn bó với nhau hơn. Cứ đến đúng gần chiều tối, anh lại ngồi bên gốc cây phong to lớn kia để chờ tôi, làm tôi quên đi câu hỏi dự định muốn hỏi anh: Vì sao, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy xuất hiện vào ban ngày bao giờ cả.
Montréal – Canada, thế kỉ 19...
Vì yêu, chàng sẽ chấp nhận làm bất kỳ điều gì, kể cả những thứ khiến chàng mất mặt hay ngượng ngùng một chút.
Hồi đó, có người nói anh phạm sai lầm. Đúng, anh đã mắc sai lầm. Sai lầm của anh không phải là bỏ vợ đến với bồ, mà là đã vội vàng kết hôn.
Người ta bảo tình yêu lâu năm như thứ rượu chôn sâu trong lòng đất, càng lâu càng sóng sánh, đượm thơm. Thế mà sao giờ nàng chỉ thấy nước mắt muốn tuôn rơi.
Những câu nói bá đạo con gái gửi người yêu cũ
Ngày tôi còn bé, bố tôi khi ấy là một thợ cắt tóc, cái nghề không mấy ấn tượng đối với xã hội.
Sài Gòn đón hoàng hôn bằng cơn mưa chiều, đường phố trở nên nhộn nhịp khó tả. Không hiểu sao khi mưa về, đường lại đông hơn mọi khi. Có lẽ người ta vội về tránh những cơn mưa còn ở phía sau.
Cô cúi đầu, bỗng khóe môi nở một nụ cười gian manh: “Nhưng hôm nay, em đã từ chối đi xem pháo hoa với một người rồi. Giờ nếu không từ chối anh e là nhất bên trọng nhất bên khinh.”
Tôi đứng trước cánh cửa kính sang trọng, nhìn lên tòa cao ốc 10 tầng trước mắt, nó hiện sừng sững, uy thế giữa đất Sài Thành phồn hoa. Tôi nhìn, mà khẽ cười, chỉ là nụ cười này có quá nhiều ý vị mà chính tôi không phát hiện
Cô tình cờ quen anh qua một diễn đàn trên mạng xã hội. Anh hiền lành, ít nói nhưng hài hước. Đã gần 1 năm quen nhau, nhưng cả cô và anh đều không biết mặt đối phương.
Ngày 20-11, ngày Nhà Giáo Việt Nam, những đứa trẻ háo hức mua hoa tặng cho những người thầy, người cô kính mến của mình, khắp nơi tràn ngập không khí trang nghiêm của ngày lễ.
Tôi sinh ra đã là một con rối, vô tri, vô giác, luôn theo sự sắp đặt của người khác mà sống.
Ngày mới bắt đầu.
Một lát sau, cái nắng gay gắt ban trưa lui dần. Tôi lướt nhanh trên con đường khấp khuỷu nơi nghĩa trang tĩnh mịch.
Lần này thì tôi sợ thật, lầu bầu chê trách Naomi một tràng rồi mới gượng nằm cách xa Naomi. Khổ nỗi, cô bạn Naomi tai quái ngay lập tức lăn tới chỗ tôi làm tôi nằm thẳng đuột cứng đơ không dám động đậy, cũng không dám thở mạnh.
Nụ cười đầu tiên trong suốt 5 năm qua…
Năm ấy, tôi mười sáu tuổi.
Anh rút điện thoại, gửi một tin.
Có những giọt nước mắt tuôn rơi trong mưa, cũng có những giọt nước mắt rơi trong đêm tối. Tất cả chỉ để giấu đi...
Rating: T
Góc phố này nơi mình quen nhau
Có những chiều mưa rơi ướt vai
Có những lần mình hẹn ngày mai
Hẹn yêu mãi hẹn chung lối đi.
Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn loay hoay ngồi quấn từng vòng, để rồi có đôi lúc vụng về làm chúng rối tung, đan cài vào nhau thật chặt, ở một điểm thắt nút nào đó chẳng thể gỡ ra.
Trên cuộc đời này có những thứ khi đánh mất rồi ta mới thấy quý giá, mới trân trọng nhưng với tôi có một thứ mà tôi đã nâng niu, quý trọng ngay từ khi tôi vẫn còn có thể nhìn thấy, cảm nhận thấy...
Con yêu ba mẹ nhất trên đời
Tôi rất thích chuông gió. Bản thân cũng chưa bao giờ suy nghĩ về việc tại sao mình thích nó hết, chỉ đơn giản là tôi muốn nghe âm thanh của nó khi rung rinh trước những cơn gió mà thôi.
Lấy cảm hứng từ bài hát safe and sound của taylor ^^
- Anh ơi, cửa hàng hoa…?
Vúttttt....!!!!! Trái banh lao đến tôi nhanh như tia chớp. Tôi dang tay ra đỡ quả banh. Bỗng nghe một tiếng: