Truyện Ngắn
“Khi bạn yêu 1 ai đó thật sự sâu sắc, bạn sẽ coi người đó là cả thế giới của mình.Khi người ta ra đi, đồng nghĩa với việc thế giới sụp đổ trước mắt bạn. Lý do gì để bạn có thể tiếp tục tồn tại?”
Đàn ông là thứ người có cả ưu và khuyết điểm, đàn bà là thứ người sinh ra để có thể chịu dựng tất cả những điều đó. Và khi người đàn ông đã chấp nhận cái số kiếp xa nhà, nghĩa là người đàn bà sẽ phải chấp nhận cuộc sống xa chồng.
Khi không có tôi bên cạnh, mình vẫn phải chăm sóc bản thân và sống vui vẻ. Nếu mình cảm thấy cô đơn quá, thì có thể về ở với thằng cả. Vợ chồng nó sẽ thay tôi chăm sóc mình.
Chồng tôi chửi thề rồi bảo: "Bây giờ thì cô hiểu thằng khác chớ hiểu chi thằng này?". Tôi ngớ người ra. Thằng khác là thằng nào? Làm gì có thằng khác nào ở đây?
Ngày tôi đưa thiệp cưới, cả cơ quan đều kinh ngạc, vì tôi vốn cao ráo, đẹp trai trong khi Hân, người đứng tên chung thiệp cưới với tôi có thân hình đẫy đà, lại hơi xấu…
Anh 32 tuổi, cái tuổi cần có một gia đình. Anh có nhà, có xe, có công việc ổn định, biết tặng quà vào những dịp lễ tết đón đưa, biết quan tâm đúng mực,vừa vừa không thái quá.
Món quà tôi dành tặng hai cô em gái dễ thương cảu mình. Kỉ niệm không phải để đau buồn mà là để nâng đỡ tâm hồn. Thế nhé!
Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi cô ta ném cho tôi ánh nhìn chằm chằm như muốn nuốt chửng lấy tôi khi tôi đang cùng lũ bạn nhâm nhi cà phê.
Tất cả khởi đầu từ một đoạn giới thiệu mang đầy tính khiêu khích: “Trần Lê Ngọc Hân, viết lách tự do, sinh năm 1974, tuổi Dần. Ai không sợ bị thịt thì cứ nhào vô”.
Nhưng suốt 3 năm đó anh không hề biết cô bạn ngồi cùng bàn lại thích mình, vì cô nhút nhát, và cô thấy mình không đủ xinh đẹp để xứng với anh. Anh vẫn cứ hồn nhiên trò chuyện, hồn nhiên kể với người bạn gái cùng bàn về người anh thích.
Tôi và anh lần đầu gặp nhau trong một chuyến xe bus chật hẹp. Anh là tên khốn dẵm phải chân tôi mà không thèm xin lỗi. Oan gia ngõ hẻm, lần thứ hai tôi chen chúc với anh trong ngày hội tuyển dụng do trung tâm giới thiệu việc làm thành phố tổ chức.
"Không phải là anh không thể đợi. Nhưng ba anh yếu quá rồi. Ông ấy cần một cô con dâu, cần một đứa cháu nội."
Minh chưa từng hối hận vì đã chia tay Ki. Anh chỉ hối hận, vì đã không đủ can đảm để yêu. Nhưng… Chia tay, cũng không phải là hết yêu!
“Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé…Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thậtlòng hơn anh…Anh xin lỗi…nhiều….”
Hắn vốn dĩ là đứa thích mưa, cũng có nhiều lý do, nhưng đơn giản, mưa làm người ta buồn mà người ta buồn thì hay sinh ra cái tính thèm khát, vì cô đơn và rồi sẽ gọi hắn đến để “ tâm sự”, nói đến đây, hắn cũng chả dấu nữa, hắn là trai làm tiền
Nhìn bạn bè lần lượt lên xe hoa về nhà chồng, có đôi lúc Minh Vân cũng cảm thấy buồn. So với những cô bạn gái bằng tuổi, Minh Vân vẫn luôn được đánh giá là xinh xắn, giỏi giang hơn người.
Tôi năm nay 28 tuổi. Ở cái tuổi này, bạn bè tôi hầu hết đã có gia đình, đứa sớm thì con năm nay học lớp 2, đứa muộn nhất thì cũng đã cưới chồng cách đây hai năm. Duy chỉ mình tôi vẫn giường đơn gối chiếc, sớm đi lẻ khuya về một mình.
Tuy là truyện ngắn nhưng hơi dài...Lại bị từ chối, bà mẹ hắn không tỏ ra quá buồn, bà chỉ nói một câu: -Hay là con cưới vợ rồi bảo nó đi chơi với mẹ.
“_ Xin … xin … lỗi bé ; anh vô ý quá ! “. Không nói không rằng nó cong cớn quay lên không quên nguýt anh một cái rõ sắc:“ Người gì vô duyên quá !”
Hân có dáng người nhỏ nhắn, không quá xinh đẹp nhưng đôi mắt đặc biệt rất sáng. Bên trong cô dường như luôn tồn tại một sức sống mãnh liệt, sôi nổi và tràn đầy năng lượng.
- Oài, xinh thế. Em ơi cho anh làm quen nhé! Chưa kịp rep lại đã 1 tin nhắn khác ào tới.Cũng chỉ vì một bức ảnh của đứa bạn thân mà nó vừa up lên.
Lớp 6 đã bắt đầu trốn học, lớp 7 có bạn trai, lớp 8 biết hút thuốc, lớp 9 kéo "chị em" đi đánh ghen rồi bị trường đuổi học.
"Lý do thì vô kể em à, Anh chỉ muốn chúng ta dừng lại thôi, mình chia tay đi!"
Ai rồi cũng phải quen dần với những nhớ thương, cũng quen dần với việc thiếu đi một vài điều gì đó "đã từng" thân thuộc với mình
Và hắn giám mở mồm nói "muốn quan hệ với em" tức cô bạn kia để mà lấy đi thứ quan trọng nhất trong cuộc đời 1 người con gái của cô bé đó rồi vứt bỏ cô bé như vứt bỏ 1 món hàng phế thải
"Yêu gái xấu như cô, nhiều lúc tôi nhục lắm cô biết không, nghe người ta chê bai cô, tôi phải vờ như câm điếc. Cô là loại người gì mà đầu óc không biết suy nghĩ thế?”
Năm 20 tuổi, khi đang học Đại học thì anh tôi đã đòi cưới vợ vì yêu say đắm cô bạn cùng trường. Bố anh trợn mắt, há hốc mồm tưởng đứa con độc đinh nói đùa. Nhưng trước sự quyết liệt của con, bác phải chặn ngay lại bằng sự quyết đoán của người cha
Mẹ gọi mình vào “chốt hạ” một câu: “Hai đứa chúng mày nếu xác định thì cưới đi, không thì chia tay”. Mình đem copy nguyên xi lời mẹ nói với chàng, chàng “đơ” ra vài phút rồi bảo “Để anh suy nghĩ”.
ụ tai nạn khi ấy đã cướp đi của anh đôi mắt đẹp thần tiên ấy, cũng cướp đi cả niềm đam mê vẽ vời của anh. Anh hôn mê rất lâu mới tỉnh dậy. Mắt anh vẫn bị băng kín, nhưng trực giác nói với anh rằng, bóng tối đang dần vây quanh anh.
Hai đứa ngồi bên nhau. Không ai bảo ai mà đôi tay tự tìm tới nhau mà nắm chặt. Em cọ cọ cằm vào vai tôi - thói quen đáng yêu khó bỏ - rồi líu lo kể chuyện. Em chưa hề giải thích hay nhắc tới lí do, vì sao ngày ấy, em đột ngột rời xa tôi..
Như thói quen, tôi vơ vội lấy cái điện thoại, nhắn tin cho anh.
Vài phút sau số máy của anh rep lại:"Chồng em vẫn đang ngủ chị ạ!"Tim tôi như ngừng đập, chân tay rụng rời và đầu óc hoàn toàn bị tê liệt.
Sinh viên năm thứ nhất trường Đại học Ngoại Ngữ, cô tỏ ra sắc sảo hơn bất cứ đứa con gái nào thường gặp, bởi óc quan sát và cái nhìn như xuyên thấu tâm can người đối diện.