Truyện Ngắn
Cánh cửa bước vào trái tim tôi, tôi chưa một lần đóng lại, sao người chưa một lần chạm đến trái tim tôi? Chạm khẽ tim tôi một chút thôi, để biết rằng nó vẫn đập từng nhịp nhớ thương người.
Không thể mãi mãi trở thành cái bóng dõi theo một người khác. Dù thích, dù thương, cũng đến lúc phải mệt nhoài.
Chúng ta rất dễ rơi vào cảm giác đau khổ nếu có những quan niệm sai lầm trong tình yêu. Và bài viết này là để giúp bạn tránh khỏi những quan niệm sai lầm đó…
Mở lòng đi em, rồi một mai nắng lên, sẽ có người đội nắng che chở cho riêng em. Rồi một mai mưa đến, sẽ có người vì em mà chịu ướt nửa đôi vai. Mở lòng di em, lý trí thua rồi...
Nếu bạn yêu kẻ không bao giờ quan tâm đến cảm giác của bạn, bạn cố níu kéo họ để thay đổi họ đó không phải là nhẫn nại, mà là ngốc nghếch.
Những nỗi buồn, mà tôi chưa bao giờ gọi thành tên, có thể đó là những lúc tôi cảm giác mình bị bỏ mặc lại, mọi người hối hả giữa dòng đời ngược xuôi, còn tôi, trân trân đứng bên đường, mắc vào một đống tơ mà cảm giác rằng mình không thể tự gỡ ra được. Giữa hối hả ngược xuôi đó, mong rằng có ai đó đứng lại, cho mình một cái nhìn cảm thông. Nếu được...giá mà được như thế! Sẽ đỡ cô độc biết bao...
Họ đều là những cô gái mạnh mẽ, độc lập và biết tự chủ trong cuộc sống, dù thế nào thì họ cũng không phải tuýp người thích dựa dẫm vào đàn ông.
Một khi bạn có giá trị trong lòng ai đó, họ sẽ luôn biết cách để khiến bạn cảm thấy được an toàn… Tôi vẫn nghĩ một khi người ta yêu ai mà xác định yêu nghiêm túc để đi đường dài với nhau, thì người ta sẽ chẳng bao giờ để cho người yêu mình có cảm giác bất an, dù chỉ là một chút xíu bằng cái móng tay.
Mẹ cứ hờn cứ trách con ích kỷ khi cứ mãi chọn cuộc sống độc thân, mẹ sợ con cô đơn khi cuộc đời bước sang tuổi xế chiều. Nhưng mẹ ơi, đó không là ích kỷ. Vì con không đủ tự tin, không đủ mạnh mẽ, kiên cường để chọn một cuộc sống hôn nhân như bao người. Con sợ, trăm ngàn nỗi sợ. Con sợ một lần đổ vỡ là ngàn lần đau thương...
Từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, ai cũng vậy đều có một người duy nhất để yêu thương, để nhớ về và để rơi nước mắt. Một người duy nhất dù cho không đi chung trên một con đường, một người duy nhất chỉ "từng thuộc về nhau" nhưng chẳng thể nào quên được.
Tôi mới hiểu được rằng nhan sắc cũng chỉ chiếm một phần nào đó trong cuộc sống của tôi. Nét đẹp tự nhiên không phải ai cũng có nhưng cũng đừng tự ti vì mình không phải là phụ nữ có nhan sắc. Cái quan trọng rằng tôi có những gì trong mình, trí tuệ, kiến thức hay kỹ năng sống... đó mới thực sự là những thứ thực tế mà tôi cần.
Rồi cô dâu sẽ là em, chú rể sẽ là anh nhưng đám cưới của chúng ta sẽ không diễn ra cùng một thời điểm! Người con gái đó, có thể chẳng phải là người anh yêu nhất, nhưng anh đã yêu cô ấy đúng thời điểm hơn em. Đành mỉm cười, hạnh phúc người nha!
Giờ đây, tôi không thể định nghĩa mối quan hệ này. Người yêu chẳng phải, bạn bè cũng không. Chúng tôi lo cho nhau, muốn chăm sóc nhau, đi chơi cùng nhau hay đôi lúc chỉ muốn nằm cạnh nhau lắng nghe đời tĩnh lặng. Nhưng tất cả đều không thể...
Người ta nói, rằng phụ nữ phải đẹp thì mới mong có thể đổi đời, mới mong có thể sống một cuộc sống tươi đẹp và hạnh phúc. Vậy những người sinh ra đã " không đẹp " thì sao? Không lẽ họ sẽ phải chui lủi, vật vờ và vô nghĩa như những con tốt trên bàn cờ số phận... Không, tôi bác bỏ quan điểm đó. Vì theo tôi, đã là con gái, nếu không có nhan sắc thì nhất định phải có bản lĩnh!
Mùa thu năm nay, em viết những dòng này, chỉ là em chưa quên được anh. Nhưng em biết, mình sẽ không thể yêu anh và được anh yêu nữa. Thế nên, em chẳng đợi anh, em chỉ đợi, đợi ngày em quên anh... Viết cho anh vào một ngày nào đó, tình cờ hít phải mùi hoa sữa thoảng qua, em nhớ anh nhưng em không chạy trốn nữa.
Có những thứ thật tàn nhẫn, khiến bản thân vướng bận mà cuối cùng vẫn không thể quên. Có những thứ thật ngu ngốc, cảm xúc nhất thời mà thương là mãi mãi. Hóa ra cái thứ khiến con người ta có thể sống tiếp chỉ là nếu không đủ can đảm để chết thì phải sống. Hóa ra những mơ mộng hão huyền mãi là mơ mộng, những ảo tưởng viễn vông mãi là ảo tưởng. Hóa ra thứ bản thân cần nhất là hạnh phúc mà nhận được chỉ là khổ đau.
Có phải bạn đã từng rất thân thiết với một ai đó, đã từng rất vui khi bên cạnh, đã từng online facebook, zalo với nhau, chat hằng ngày. Nhưng rồi một ngày sự thân thiết giảm dần đi, họ dần im lặng, dần biến mất. Điều đó khiến bạn có chút mất mát. Bạn thắc mắc về tên của mối quan hệ đó? Đó là ngang qua đời nhau, chỉ là vô tình họ dừng chân ghé vào cuộc đời bạn thôi. Rồi đi, bạn không nên tiếc nuối. Bởi cuộc đời này, bạn sẽ gặp rất nhiều, rất nhiều người như thế. Và chính bạn cũng là một người nga
Vốn dĩ đàn bà, hiểu được tất cả mọi chuyện, nghĩ được tất cả mọi việc... nhưng chả bao giờ làm được theo ý mình, lý trí phai mờ khi tình cảm lên ngôi... đàn bà gai góc và ngọt ngào là vậy...
Trưởng thành rồi, người ta bắt đầu biết nhìn nhận bản thân, bắt đầu biết so đo hơn thiệt, sao cùng tuổi với mình nhỏ đó cái đó, thằng kia được cái kia, còn mình thì chẳng có cái gì ngoài tay trắng, tiền không, sự nghiệp không, tình cảm lận đận và sau lưng còn cả đại gia đình với chất chồng những gánh nặng mưu sinh. Lúc đó bất giác người ta nhận ra, bát cơm quan trọng hơn nhiều so với một lý tưởng ngày bé tưởng là vĩ đại.
Chuyện tình cảm mà anh, ai nói trước được điều gì. Nếu ở cạnh nhau thay vì giúp nhau vui vẻ và thoải mãi mà lại khiến nhau buồn rầu, mệt mỏi thì không nên tiếp tục. Em và anh cũng vậy... Chúng ta yêu nhau nhưng chúng ta luôn khiến đối phương nghĩ ngợi linh tinh. Với em lòng tin từ anh nó mất lâu rồi...
Có những lúc, điều em mong đợi nhất, không phải là món quà đắt tiền, không phải là nhà hàng lãng mạn, mà chỉ là một cái ôm - thật chặt...
Bởi vì tôi đảm bảo với em rằng, chẳng có người nào trên thế giới này thiếu đi một người dưng lại có thể vỡ tim ra mà chết. (Tất nhiên, trừ khi em ngu dại tới mức vì một người chả thèm nghĩ đến em mà kết thúc đời mình). Tình yêu trên thế gian này đâu chỉ có tình yêu nam nữ. Còn có rất nhiều thứ tình ấm áp mà từ khi lọt lòng em đã được nhận, em đã quen thuộc với tình yêu đó đến mức coi nó là chuyện thường tình hiển nhiên.
Yêu chỉ là yêu thôi. Khi không có lý do để yêu, thì ta cũng chẳng có lý do để ngừng yêu. Mọi thứ thực thực hư hư nhưng lại tự nhiên và mộc mạc. Là cái thích thích khi được nắm tay nhau cùng dạo phố. Cùng nói, cùng cười, cùng nhau làm mọi thứ. Khi mệt mỏi có người vỗ về, động viên, 1 cái ôm tiếp thêm sức mạnh. Hay đôi khi... là 1 cái ghen nho nhỏ, để thấy rằng trong ai đó ta quan trọng chừng nào. Yêu là sẽ không bao giờ buông tay dù là trong suy nghĩ. Là sẽ chẳng bao giờ một trong hai phải gánh v
Con gái mà, ít nhiều gì cũng mắc cái bệnh này. Luôn nghĩ người ta thương mình lắm, yêu mình lắm. Luôn nghĩ người ta trong lòng chỉ có mình mình thôi, tất cả nỗi nhớ cũng giành trọn cho mình - cô người yêu bé nhỏ. Tình yêu là có thật, chân thành cũng là thật, đắm say cũng là thật... Chỉ có điều thủy chung thì chưa bao giờ là thật một cách nguyên vẹn và luôn có hạn định.
Hãy nghĩ tới mình trước tiên, thương mình là trên hết, bởi chẳng ai thương mình bằng chính ta. Bởi sống trên đời này, không biết tự trân trọng và nâng niu bản thân mình, thì không thể nào mong chờ ai khác làm điều ấy thay mình cả. Và bởi, lòng người lại nông sâu khó đoán, ngày hôm nay còn trân trọng nhau, chưa biết chừng ngay sau đó lại ngoảnh mặt làm ngơ như những người xa lạ.
Vì đời là một vòng luẩn quẩn gặp mặt và quay lưng nên dù muốn, dù không, người mình cần ắt sẽ được gặp. May mắn thì họ quay lại mỉm cười và rồi ra đi, còn không thì đến cái liếc nhìn cũng chẳng dám ao ước. Quen biết anh là một điều gì đó đẹp đẽ trong đời nhưng tâm nguyện lớn nhất của em là không mong gặp lại người lần nữa. Một lần tận tâm, một lần mất mát, tim đã chai sạn rồi.
Những ngày đầu chia tay, có ai như em chẳng màng cuộc sống. Em lý trí cách mấy, kiên cường cách mấy thì cũng chỉ có thể giấu được người xung quanh những u uất của em bằng nụ cười gượng gạo chứ làm sao giấu được chính bản thân mình. Em bỏ mặc cuộc đời xô đi đâu thì đi, bỏ mặc công việc cuốn mình quay vòng, bỏ mặc bản thân còm nhom gầy yếu.
Gắn Bó Gần 10 Năm, Sẵn Sàng Hiến Thận Cho Nhau - Ở Đời Ai Cũng Mong Có Tình Bạn Như Selena Và Francia!
Vài tiếng trước, Selena Gomez đã khiến cả thế giới phải bất ngờ khi tiết lộ rằng trong mùa hè vừa qua, cô đã trải qua ca phẫu thuật ghép thận để điều trị căn bệnh Lupus. Và điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là, người hiến thận cho Selena không phải người thân có quan hệ ruột thịt với nữ ca sĩ, mà là một người bạn của cô - nữ diễn viên 29 tuổi Francia Raisa.
Có những ngày, trái tim chẳng còn dậy lên ham muốn yêu một ai đó thật lâu, thật đậm sâu. Chỉ muốn trở thành một kẻ lãng du mang tên tự do, được làm những điều mà tuổi trẻ nên làm, được sống một cuộc sống chẳng còn ngập chìm trong những nỗi đau mang tên Tình yêu. Nhưng cái giá của sự tự do lại mang tên Cô đơn?
Em ghét cái cách mà anh đối xử với em, nhưng thú thực em chẳng thể nào ghét anh được... Cũng đã lâu rồi, kể từ mình chia tay. Mọi thứ xung quanh vẫn thế, chắc chỉ là lòng người thay đổi! Anh có người mới, em vẫn thấy anh cười, mọi chuyện chắc vẫn ổn...
Nhiều khi cô đơn lại còn mệt mỏi hơn cả đau khổ, thất tình. Khi lòng người cô đơn cảm giác khó chịu lắm cái khó chịu không thể diễn tả ra bằng lời nói hay cách gì được. Không biết có phải chờ đợi một ai đó nói một câu gì nó với mình mà lòng u uất bức bối đến vậy. Cảm giác đáng sợ nhất là đi giữa một con phố đông người như đối diện với cả thế giới mà không sao tìm thấy niềm vui chỉ thấy trong lòng quá lạc lõng, lạc lõng đến đáng sợ!
Đừng nên tham sân si mà tiếc rẻ vùng đất không thuộc về nơi ta. Sau những giông tố cuộc đời, sẽ có một người chờ ta để khỏa lấp những vết chấp vá của con tim khi xưa ta đã từng chịu đựng. Bản lĩnh là thứ quan trọng, nếu chỉ chăm chăm nhìn về quá khứ, thì đâu còn chỗ để cuộc đời dành tặng ta một điều kì diệu gọi là tương lai.