Truyện Ngắn
Thanh xuân của người con gái đôi khi chỉ là gặp một người, vào một thời điểm rồi cùng họ đi tiếp những quãng đường còn lại. Thanh xuân của em đơn giản chỉ là thế đấy, dịu dàng tựa như cơn mưa rào, tưới mát cho những ngày nắng héo khô, bỏng cháy. Và anh chính là mùa xuân đẹp nhất trong mắt em...
Những nét đẹp về ngoại hình chỉ là thứ hào nhoáng, ấn tượng ban đầu và rất dễ dàng biến mất khi đôi mắt chúng ta quen dần với nét đẹp đó. Với vẻ đẹp thật sự, chúng thường xuất phát từ nội tại, từ cái tâm tử tế, hiền lành, bao dung đến cách sống hiền lành, chân thật, hết mình... Lòng tốt luôn khiến con người trở nên xinh đẹp hơn và không ai có thể khiến vẻ đẹp ấy biến mất.
Đúng người, sai thời điểm quả thật là bi thương, anh là một chàng trai tốt, anh tốt với tất cả mọi người,mọi vật,... chỉ duy nhất trong tình yêu này, anh không thể tốt với em mà thôi.
"Ngày xưa, tôi hay bạn đều thích đặt tiêu chuẩn cho người mình yêu, rằng phải đẹp, phải giàu, phải cao sang đi xe này ở nhà nọ vân vân và vân vân.. Cho đến một ngày thấy một người cười trong nắng nghiêng nghiêng, vậy mà lòng bình yên rồi quên tất cả.. Cảm giác rung động tự nhiên như hơi thở ấy khó tìm hơn tất cả nhà. xe.."
Có những lúc, khi mà em đạt đến cảnh giới của sự chịu đựng, em ngửa mặt nhìn trời rồi hỏi: "Có phải kiếp trước con đã nợ ai đó quá nhiều nên bây giờ con phải gồng mình trả từng ngày một không? Có phải con đã gây tổn thương cho ai khác rồi giờ con gặp lại quả báo hay không? Sao cuộc sống của con lại khó khăn đến vậy?". Trời vẫn cứ thế, vẫn trong xanh và im lặng đến lạnh lùng. Giá như có ai đó có thể giúp em trả lời những câu hỏi.
Tôi cũng chẳng biết giờ đây bản thân mình có còn lưu luyến tình cảm ngần ấy năm không, cũng không rõ anh đã quên mình hay còn nhung nhớ! Thế nhưng tôi rõ một điều, đoạn đường này, đến đây là rẽ ngang rồi, dù thế nào cũng không bước tiếp cùng nhau được nữa...
Chọn cách để sống cuộc đời chính mình rực rỡ hay buồn chán là do bản thân. Có lúc buồn nhưng đừng để chìm trong nỗi buồn đấy, hãy sống cho bản thân mình đừng ở mãi một nơi. Những gì phải làm đôi khi là chấp nhận nhưng đừng đứng yên. Hãy xem cô đơn là một món quà đó là một chiếc gương, nhìn vào nó mà cười tươi... bạn sẽ nhận được một hình ảnh của một người xinh đẹp, tự tin và có thừa tử tế...
Ngẫm lại câu " Hạ mình xuống vì người mình yêu, chưa bao giờ là nhục ". Chẳng phải đâu, nhục lắm ấy chứ. Người ta cứ lạnh lùng, chửi bới, còn mình thì cứ nghĩ hạ mình van xin là OK. Nghĩ lại sao mà ngu đến thế? Mình là con gái, phải biết ngẩng cao đầu, đừng vì ai mà cầu xin năn nỉ, nhất là người đã chẳng thèm coi trọng mình.
Trưởng thành là khi tôi cảm nhận được rằng cô đơn và nỗi buồn luôn bủa vây quanh mình. Là khi buồn đến mức chỉ chực bật khóc cũng chẳng có lấy một người ở bên. Là chính cái lúc tôi nhận ra nên tự yêu lấy bản thân. Và phải tự thương mình những lúc thấy cô đơn hoang hoải như thế.
Em muốn được bên anh, được quay trở lại là người yêu của anh, nhưng sự thật thì quay lại liệu có tốt hơn bây giờ hay không anh nhỉ? Chúng ta rồi sẽ lại nhanh chóng chia tay như ngày hôm qua? Hay cả hai lại cùng nhau im lặng rồi cứ thế mà lãng quên nhau?
Người ta hôn nhau, thậm chí ngủ cả với nhau rồi cũng chửa chắc đã nắm lấy tay nhau. Tôi thích cảm giác đan tay mình trong tay một người đi giữa đám đông... Bạn cầm tay một người, nắm chặt tay người ấy giữa đám đông cũng giống như một giao ước ngầm về một sự gắn bó nào đó sâu sắc hơn là một nụ hôn xã giao, vội vàng đầy rẫy bản năng trong bóng tối.
Bạn đừng giận, đừng hận, đừng oán trách người đã rời bạn mà đi; vì cớ sao thế giới hơn 7 tỷ người mà chỉ có họ, chỉ có người đã bỏ rơi bạn mới mang cho bạn cái cảm giác trọn vẹn đến thế. Bạn có 1001 lý do ở lại thì người ta cũng có 1002 lý do để rời đi. Âu cũng là lẽ thường tình!
Trong truyện, ông bố chồng đã cố giải thích cho con dâu của mình về sự ra đi không một lời tạ từ của chồng cô ta.
Lúc nhỏ thì mong cho mau lớn lên, trong đầu khi nào cũng có suy nghĩ về sau khi mình đã trưởng thành sẽ kiếm nhiều tiền cho Bố Mẹ hưởng thụ, Bố Mẹ sẽ không phải khổ cực nữa. Vậy mà đến bây giờ khi đã 23 tuổi, học xong rồi và tôi vẫn chưa biết mình sẽ làm gì tiếp theo, sẽ phấn đấu như thế nào và bắt đầu từ đâu, mọi chuyện tưởng chừng như vẫn ở con số 0 tròn trĩnh.
Người cô đơn ấy mà, chỉ cần chút dịu dàng, vài cánh tay đưa ân cần, với họ đã là biển trời hạnh phúc. Người cô đơn như em dễ động lòng, nên xin anh đừng dịu dàng với em thế nữa....
Tôi đã gặp vô số người cứ cố gắng thực hiện ước mơ của người khác, luôn thiệt hơn với người khác, không bao giờ muốn thua. Nhưng có thật sự họ hạnh phúc với cuộc sống đó. Có thể hôm nay họ rất vui, nhưng một ngày nào đó nhận ra đây không phải là con đường mình nên chọn họ có hối hận hay là không? Họ thực hiện giấc mơ của người khác có đúng hay không?
Ngày trước có thể đứng đợi hàng giờ chỉ để gặp nhau đôi chút rồi về hay chỉ cần người kia không vui thì dù mưa gió thế nào cũng bất chấp mà tìm tới. Khi con người ta đã quá quen thuộc với những thứ đạt được thì dù là đứng khóc ròng trong mưa cũng đã thấy rất phiền phức....
Bởi tình yêu là cả một hành trình, không phải chỉ một thời điểm hay khoảnh khắc đem lại "cảm giác mạnh" nào cả. Nếu ngày ngày chúng ta theo đuổi những vẻ đẹp bóng nhoáng, những lãng mạn sáng choang; trở về nhịp sống thường nhật, chúng ta biết yêu thế nào để không nhạt?
Đã có lúc em không thể hiểu nổi vì sao cuộc đời thích bỡn cợt em như vậy. Những người đến với em đều cho em cảm giác được quan tâm chiều chuộng nhưng cuối cùng tất cả hóa ra lại chỉ là yêu thương nửa vời. Họ đi lướt qua đời em như một cơn gió bỏ lại một mình em với cô đơn lạnh lẽo rải rác khắp thanh xuân.
Con người ta là vậy, trong cuộc đời của mình luôn luôn có một khoảng thời gian ngu ngốc vì người khác, một người trú ngụ trong tim, một người không thể thuộc về ta... Cũng có những người bước sang cuộc đời của tôi, cho tôi biết bao kỉ niệm đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là ra đi, nhưng cuối cùng vẫn là không còn ở bên tôi... Tại sao vậy, tôi không đủ tốt sao?
Khoảng cách giữa hai người yêu nhau không phải tính bằng sự xa cách bằng khoảng cách địa lý, không phải là khoảng cách từ châu lục này đến châu lục khác, cũng không phải khoảng cách từ đại dương này đến đại dương khác mà là khoảng cách giữa hai trái tim. Thương yêu mây cứ lặng im rồi sẽ nhạt nhòa...
Có một ngày em thấy thế gian này thật buồn chán. Có một ngày em nhận ra chỉ có thở thôi sao mà mệt đến thế. Có một ngày tim em bỗng trống trải, như cái chai bị ai đó nốc hết nước bên trong. Có một ngày mọi giác quan của em đình công, ngừng giao tiếp với thế giới xung quanh...
Hạnh phúc, không nhất thiết cứ phải là hôn nhân. Tôi chẳng hề có tư tưởng cổ súy cho giới trẻ đi ngược lại thứ đạo lý đã tồn tại hàng ngàn đời nay, tôi chỉ cho rằng thứ đạo lý ấy đã không còn mấy hợp lý nếu gán vào xã hội của những người trẻ chúng ta bây giờ. Chúng ta có thể đơn giản chỉ cần cảm thấy yêu thương nhau, có thể vì thứ tình cảm ấy mà ở bên nhau, mỗi ngày, cố gắng vì cuộc sống chung, mang về cho cả hai cuộc đời những điều tốt đẹp, trọn vẹn hơn.
Cứ bình thản mà đi qua ngày tháng với một tình yêu đơn giản, mọi hoa lệ rực rỡ hãy để nó cùng với tuổi trẻ ngông cuồng đưa nhau lùi về quá khứ. Nếu cứ nghĩ mình mạnh mẽ, đủ bản lĩnh để tự rèn luyện bản thân bằng những đớn đau, đến cuối cùng, thứ mình tích cóp lại không phải là dạn dày kinh nghiệm hay một trái tim trưởng thành chín chắn như ta thường lầm tưởng, thứ ở lại với ta chẳng qua chỉ là mớ ngổn ngang của một nỗi sợ chẳng dám yêu thêm và lòng tin bị sứt mẻ...
Ban đêm em có thể buồn phiền một mình khóc ướt gối, nhưng sáng dậy hãy mặc đồ gọn gàng, nở một nụ cười tỏa nắng và chỉnh chu mà bước ra ngoài, để nhìn cuộc sống muôn màu này nó đẹp đẽ đến nhường nào. Và biết đâu một ngày nào đó, tình cờ em gặp lại người ta trên phố hay một quán quen bên đường thì thứ em nhận được là một cái ngoái nhìn, chứ không phải là một nụ cười mỉa từ họ.
Suy cho cùng thì nếu bạn cố gắng vì tình yêu hết lòng hết dạ cũng chưa chắc gì bạn có được thứ hạnh phúc như mong đợi. Nhưng nếu cố gắng vì công việc, vì bản thân mình bằng sự đầu tư công sức hoàn toàn nghiêm túc, chắc chắn bạn sẽ có được thành quả xứng đáng thậm chí là thành công ngoài mong đợi. Người phụ nữ chủ động về tài chính khoác lên mình khí chất khiến phụ nữ khác ngưỡng mộ, khiến đàn ông kiêng dè
Trong tình yêu ai cũng có thể có cơ hội đặt nỗi đau xuống và bước đi trên một con đường mới. Một cô gái chịu chấp nhận bỏ qua những nỗi đau và tuyệt vọng, một cô gái chấp nhận lấy bao dung để ôm lấy chàng trai mình yêu hẳn là dũng cảm và kiên cường nhiều lắm. Ôm tình yêu ôm cả tổn thương vào lòng. Bởi sau tất cả họ đã lựa chọn tình yêu thay vì bản thân.
Tất cả chúng ta không phải là tội phạm, chúng ta cũng không xấu xí hay không tốt đến nỗi bị người khác xem nhẹ. Chúng ta yêu nhau và tình yêu luôn tốt đẹp như thế, tại sao lại không muốn công khai? Mỗi người chúng ta đều bình đẳng như nhau, đừng bi lụy, đừng dựa dẫm hay buồn phiền vì người khác vì muốn người ta nâng niu, tôn trọng bạn tốt nhất bạn nên tự yêu lấy mình trước tiên nhé. Nếu sau này có người đối xử như thế với tôi, chắc tôi chỉ còn biết cười trừ và nói với anh rằng:" Anh à, chúng ta
Bỗng muốn mỗi ngày không cần phải nhắn tin với một ai đó nữa. Em sẽ đi thể dục, đi học đàn, học anh văn mở mang đầu óc. Mỗi tối em sẽ chuyên tâm vào việc học hành của mình để giật học bổng về khoe ba mẹ. Cuối tuần em đi ngao du đâu đó, chụp lại những cảnh đẹp, những khoảnh khắc ý nghĩa. Người ta bảo cuộc đời là những chuyến đi. Đi một mình đâu hẳn là buồn. Em thấy đi một mình sẽ tận hưởng được nhiều hơn đấy chứ!
Có những ngày như vậy đấy... Thấy mình chênh vênh vô cùng... Lan man và vô định. 25 tuổi không có lấy một dự định, không có lấy một điểm đến, không có lấy một kỳ vọng, không có gì trong tay! Có những ngày vô định như vậy, mà cũng không có lấy một ai giúp mình an lòng...
Mối quan hệ không rõ ràng thường được tạo ra bởi những người cô đơn, bởi những người thèm một lần quan tâm hay được quan tâm ai đó, bởi những người đã từng có vết thương lòng mà không dũng cảm yêu lại một lần nữa, là cái phao cứu hộ cho những người đang chênh vênh trong cuộc sống... Vậy nên có thể tóm gọn lại rằng mối quan hệ này được tạo ra bởi những người không đủ dũng cảm.
Bạn đã từng gặp được một người cho bạn cảm giác hơn cả tình yêu chưa? Thứ tình cảm nhẹ nhàng, anh hiểu em và em cũng vậy. Người ta hỏi em yêu anh vì lí do gì, anh là của người khác cơ mà? Em bảo em không biết nữa, chỉ vì lỡ thương anh mất rồi!