Truyện Ngắn
Tôi có một người thương, đã cũ. Từng nghĩ cả đời này chỉ yêu mỗi người. Yêu bằng cả lòng mình, không toan tính, không vì bất cứ ưu điểm hay lý do gì. Chỉ biết yêu và yêu, không cần biết ngày mai, cũng không cần biết đúng sai....
Cho đến khi bạn gặp một chàng trai đảm bảo rằng bạn đi bộ bên trong vỉa hè và cách xa đường phố. Người sẽ nắm tay bạn một cách tự nhiên nhất và không ngại việc hôn bạn ở nơi công cộng.
Này anh, anh nghĩ gì thế nhỉ? Anh có biết rằng anh nhẫn tâm lắm không khi đã rời xa em rồi còn buông lời nói thương em... Nếu anh thương em, anh đã chẳng lặng lẽ bỏ lại em giữa mớ hỗn độn cảm xúc không tên buồn đến hụt hẫng như thế. Nếu anh thương em, anh đã chẳng đi xa mãi không về. Thương em kiểu đó em không cần anh hiểu không?
Niềm tin chính là thước đo về sợi dây lên kết tình cảm của hai người, nhưng một khi lòng tin không còn nữa thì sẽ không còn bất kỳ hy vọng nào trong cuộc sống đầy phức tạp này...
Có lúc em tự lục lại tin nhắn mà ngồi ngẩn ngơ một mình. Cũng có lúc em loay hoay bộn bề trong muôn ngàn nỗi đau mới toanh rồi lại vội vàng quay về những tổn thương cũ rích trong ngần ấy an yên của đời người. Em nhớ anh. Thật tâm em nhớ anh đến đau lòng...
Hết yêu, không phải lúc nào cũng vì một người khác. Hết yêu, còn là vì chúng ta. Con người ta yêu nhau, khi họ nghe tim mình hẫng đi một nhịp, khi họ tìm thấy niềm hạnh phúc và ngọt ngào nơi lồng ngực, và rồi, họ nắm tay nhau, đi qua năm tháng. Nhưng rồi, ở một đoạn đường nào đó, những đôi tay không thể siết chặt, những cái ôm bỗng hóa chơi vơi, và những thanh âm rời rạc bỗng dưng xuất hiện.
Chia tay một mối tình, chia tay cả một tuổi thanh xuân của tôi. Tôi khóc. Nước mắt cứ trực trào ra. Tôi sẽ không để cho anh biến tôi thành một kẻ đáng thương bị vứt bỏ. T
Bướng quá mà, nên phải trải nghiệm đủ mọi cung bậc cảm xúc thì mới hài lòng để buông, hài lòng rằng mình đã yêu bằng tất cả những gì mình có - là khi trái tim bạn được nghỉ và hi vọng được gói ghém lại:" Thời gian sẽ đưa mọi thứ trở về với vị trí của nó ", một câu nói hiển nhiên tới mức quá đà.
Rồi sẽ đến lúc, tất cả những gì chúng ta đã từng trân quý trong khoảng thời gian qua sẽ nhẹ nhàng tan biến, như chưa từng bắt đầu… Nếu cuối cùng, chúng ta chọn rời xa nhau, xin hãy thanh thản đón lấy sự cô đơn đôi lúc, có thể khi nhìn vào trong gương, thấy mình thật thảm hại, nhưng sau cùng, chúng ta mới là người mạnh mẽ nhất, bởi đã cô đơn đến thế, thì còn ai có thể cho phép mình đau.
Người đàn ông yêu bạn sẽ nuông chiều bạn trong một giới hạn nhất định. Để bạn vừa có thể tự do làm những điều mình muốn, nhưng cũng không đi chệch ra khỏi những điều đúng với lẽ phải. Họ cho bạn một khoảng trời riêng, nhưng đồng thời cũng quan sát và biết kéo bạn trở lại nếu bạn có lỡ đi sai đường.
Là tại vì họ cố chấp, là tại con tim yếu mềm vẫn không muốn chấp nhận sự thật. Bản thân vẫn biết khóc chỉ là cách tạm thời để xoa dịu nỗi đau, nhưng vẫn cứ không thể kiềm lại những giọt nước mắt chảy trong vô thức, cứ thế mà tuôn trào. Chỉ biết rằng mỗi khi khóc xong sẽ thấy lòng nhẹ hơn. Vậy nên cứ khóc cứ đau đến khi tâm không còn nặng trĩu, tim không còn nhói và nước mắt không thể rơi thêm...
Tôi ngày ấy cũng vậy đấy, chẳng ngờ rằng có một ngày tôi lại thương một người hơn chính cả bản thân mình. Dường như ngày đó mọi kế hoạch tương của tôi đều sẽ có dấu chân của người, nhưng tiếc thay con đường người ấy đi lại không có bóng dáng của tôi. Ngày nhận ra điều đó tôi mới chợt vỡ lẽ hóa ra tình cảm này chỉ xuất phát từ phía tôi, chỉ mình tôi đang tự xây những ảo mộng và rồi khi nhận ra sự thật trần trụi, những ảo mộng sụp đổ, chỉ còn lại đau thương.
Bên 1 người vô tâm: Là người gần bên mà cứ ngỡ như yêu xa. Gần ngay trước mắt nhưng xa xôi lắm... Người có thể đếm được số ngày chúng ta chưa gặp mặt nhau nhưng chưa từng nghĩ cách để gặp. Yêu xa có khi hạnh phúc hơn ấy chứ, người ta vẫn hằng đêm nhắn tin gọi điện cho nhau, còn đối với chúng ta đó là những chuyện đã từng.
Giữa cơn dòng chảy cuộc đời, ta không mong rằng nước chảy mãi xuôi dòng, ta chỉ mong rằng có đủ can đảm và sức mạnh để có thể vững tay chèo để dòng nước hiểm ác kia không nhấn chìm ta xuống. Người yêu thương ta rồi sẽ đến giúp ta chống chèo giữa dòng xoáy nước kia.
Em đã từng đọc ở đâu đó rằng: " Sự trả thù ngọt ngào nhất trong tình yêu là lãng quên", nhưng có lẽ em không muốn trả thù gì cả, nên vẫn chưa thể lãng quên được. Anh à, cho đến giờ phút này, em cũng không hối tiếc vì đã gặp anh trong cuộc đời này, giữa thế gian rộng lớn này, chỉ có hối tiếc một điều duy nhất, là em đã yêu anh.
Con gái à, tuổi thanh xuân ngắn lắm ai ơi suy nghĩ ít thôi, đừng tự làm tổn thương mình nữa, hãy giũ bỏ hết đi, thử một lần làm những điều mình thích, đi đến nơi mình muốn đến, rồi hãy một lần tỏ tình vời người mình yêu đi, nhiều cũng được, ít cũng được.
Em im lặng nhưng mỗi ngày em online anh biết điều đầu tiên em làm là gì không? Em vào trang cá nhân của anh, rồi tim em lại loạn nhịp, lại thổn thức khi trước mặt em hiện lên điều gì đó mới mà đêm qua trước khi đi ngủ em chưa thấy, em lò mò xem những người thích, những bình luận rồi bao suy diễn xuất hiện trong đầu em, mỗi lần anh online là trong em lại chờ đợi, chờ tới lúc cái nút sáng đó tắt đi mà em không dám bắt đầu câu chuyện, em cứ mãi thế này tới bao giờ chứ?
Có những ngày, cảm thấy hoang mang. Em giống như một người đang đứng ở nơi cuối cùng của một cái ngõ cụt, không biết làm sao, đánh mất phương hướng. Mong mỏi lắm một bàn tay chìa ra nắm lấy để xua tan cô độc, nhưng nhìn quanh rồi lại chẳng có ai. Nói không có ai cũng không đúng lắm, chính xác hơn là người mà em muốn ở bên nhất lại không thể ở bên, chỉ có một mình em chống chọi với nỗi sợ hãi cố để vượt qua.
Rồi chúng ta sẽ lại yêu, sẽ lại thổn thức với một tình yêu khác, một người khác... ấy vậy mà những gì đẹp nhất, những gì chúng ta đã bước qua dù luôn mang đến nhiều đau đớn thì chúng ta vẫn không thể quên đi, đồng hành bên một tình yêu khác nhưng trong trái tim vẫn cất giữ những thứ rất quen thuộc như trong vô thức, chúng chẳng đủ làm chúng ta đau lần nữa nhưng chúng sẽ mãi hiện diện như từng miền kí ức cuộc đời...
Người đã muốn đi, thật lòng đừng giữ lại vì nếu đã muốn ở lại thì sẽ không cần chính tay mình níu kéo. Và dù có như thế nào, em vẫn phải thật mạnh mẽ cô gái ạ. Để khi không có ai, em vẫn có thể sống tốt và tự mình giữ lấy những ngày trẻ xanh màu thiên thanh của chính mình.
Con gái khi mới chia tay sẽ chỉ nhớ về những vết thương lòng và lỗi lầm của con trai mang lại cho họ, tất cả những đau thương đó đã xóa nhòa đi hết những kỉ niệm ngọt ngào, lãng mạn của cả hai hay những điều tốt đẹp con trai từng mang lại cho con gái. Cô ấy chạy trốn kỉ niệm, giấu mình trong góc tối nhưng vẫn lặng lẽ quan sát cuộc sống của con trai cho dù phải nhìn thấy những điều làm mình đau đớn nhất.
Em quyết định rời khỏi anh, vào một ngày em mệt mỏi rã rời vì những cố gắng, vào một ngày có ai đó nói với em rằng:" Một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra". Cho dù cánh cửa ấy có mở cho em đi vào địa ngục thì chẳng phải còn tốt hơn bây giờ sao, khi em vốn đang ở một nơi còn đau đớn hơn cả địa ngục...
Chúng ta xa nhau như những chiếc lá rời cành, không biết là vì gió quá to, hay vì bản thân chiếc lá đã quá cũ, cây cần thay lá mới để xanh tươi hơn, để cao lớn hơn, để bản thân cây được đâm chồi nảy lộc, để ra hoa kết trái hay vì một lí do nào khác đi nữa thì cuối cùng cây và lá cũng đã và phải rời xa nhau, như một nguyên lí, một chân lí bắt chúng phải thực hiện.
Tôi mở lời, hai người trò chuyện. Tôi im lặng, anh cũng lặng im. Anh thản nhiên, còn tôi đầy giông bão... Có nhiều lúc tự hỏi mối quan hệ đó là gì, tự hỏi trong anh vị trí của tôi có tồn tại không. Tự hỏi anh yêu em chứ. Anh à, tình cảm này có nên nói ra không, hay chỉ giữ trong im lặng. Anh cảm nhận được tình cảm của em mà, đúng không anh?
Anh nói sẽ có người tốt hơn anh đến với cuộc đời của em, anh không đáng để em buồn. Ừ thì như thế. Nhưng ngay lúc này đây em vẫn nhớ anh sau bao nhiêu ngày em giả vờ mạnh mẽ. Em vẫn muốn biết cuộc sống của anh như thế nào. Và đôi lúc em chợt nghĩ có bao giờ giữa những bộn bề của cuộc sống anh nghĩ đến em?
Yêu thì vui buồn lúc nào cũng có thể thay phiên nhau mà thường trực trên khuôn mặt, trên con người. Có khi nó dằn vặt, nó bóp nghẹt tim con người ta lại, ép cho lồng ngực đến nghẹt thở và rồi nước mắt phải rơi ra. Người ta vui, người ta cười. Người ta đau, người ta khóc. Thế nhưng xót xa thay khi kể cả vui hay đau, người ta chọn im lặng...
Hai mươi lăm, bạn ạ, người ta như những vận động viên tăng tốc về đích, còn ta, khi chưa biết đích là gì, tăng tốc rồi cũng không biết đưa chân đi lối nào. Sai lầm bắt đầu từ đó. Sau vài chục năm nữa, khi đã không thể thay đổi được điểu gì, lúc đó có ước trở lại hai lăm và bớt chông chênh không?
Sau này lớn hơn, tôi biết trên đời này, lí do để đàn ông tạo ra, thực sự quá phong phú nhưng có một số người thực lạ! tại sao thích một người lại lôi mẹ của mình vào để né tránh. Cuối cùng là anh ta yêu hay mẹ anh ta yêu? Thật vớ vẩn và đớn hèn. Hết yêu là hết yêu, không muốn cưới là không muốn cưới, sao phải lừa người dối mình?
Chấp nhận sống một cuộc sống độc thân, không cầu kỳ, không hoa mỹ. Luôn tự cho rằng một mình mình có thể gánh vác cả thế giới trên vai. Thích tự do tự tại, không thích phiền hà hoặc làm liên lụy tới ai. Cho nên, các cô gái ấy lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, khước từ sự giúp đỡ của người khác, lại áy náy muôn phần khi nghĩ tới chuyện phải làm phiền "người ta".
Nếu là trước đây, hẳn là anh ấy sẽ chạy xe 13km để qua công ty cùng cô ấy đi ăn trưa trong nhà hàng, sau đó hai người sẽ ngồi ở một quán café mà nhàn rỗi uống nước và chuyện trò cùng nhau. Bây giờ thì sao? Bây giờ thì chỉ "ừ". Em không có đồ ăn thì em tự đi mà lo, anh còn có việc của anh nữa chứ!
Vốn dĩ ông trời khi sinh ra vạn vật trên đời thì đã ban cho nó một chức năng – nhiệm vụ - quyền hạn nhất định. Và phụ nữ chúng ta sinh ra là để yêu và được yêu. Chẳng có ai ví đàn ông là một cành hoa mà chỉ có phụ nữ luôn là những đóa hoa đầy màu sắc, có loại hoa hoang dại, có loại hoa dịu dàng...
Con người là thế mà, biết rõ rằng tắt đèn nghịch điện thoại sẽ hỏng mắt nhưng vẫn trùm chăn mà chơi, biết rõ rằng đồ uống có ga uống nhiều sẽ béo nhưng vẫn không nhịn được, biết rõ rằng thức khuya không tốt cho sức khỏe nhưng vẫn toàn ngủ muộn. Cũng như em, biết rõ rằng anh không yêu em, nhưng em vẫn yêu anh.