Truyện Ngắn
Dù người khác có nghĩ về mình như thế nào, thì đó cũng là chuyện của họ, và mình thì không phải siêu nhân, cũng chẳng có phép thuật gì hết, nên không cần phải cố thay đổi nó làm gì. Người tốt với mình sẽ cho mình nhận xét, kẻ đố kị sẽ đưa lời phán xét mà không cần quan tâm nó có đúng hay không. Đừng vì những lời nói không đáng mà cố thay đổi chính mình, hãy để người khác vì mình mà thay đổi suy nghĩ.
Hai người yêu nhau để cùng nhau nắm tay đến những nơi mà trước đây chỉ đi một mình, yêu nhau để chở nhau trên xe dạo vòng quanh phố xá, để có ai đó chăm sóc mỗi khi cảm sốt hay trở trời, để những bữa ăn thêm đậm đà hương vị, hay đơn giản để mỗi sáng thức dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ, có ai đó để mình nhớ về.
Em đã hiểu chưa, chuyện tình cảm, cứ để nó tự nhiên, nếu có duyên sẽ chẳng sợ lạc đường. Thứ tình cảm mà em có ngày hôm nay, hoàn toàn không đáng buông, nhưng những điều nặng trĩu trong tâm hồn, những nỗi niềm ích kỷ và cả suy nghĩ hẹp hòi thì nên buông em ạ. Chẳng phải khi yêu, em rất mong người mình yêu hạnh phúc đó sao. Ngay bây giờ, người ta đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi, dù không phải là bên em thì cũng hãy học cách chấp nhận có được không? Chẳng ai đúng hoàn toàn, cũng chẳng ai sai tấ
Có cái gì thì nói luôn lúc ấy đi, đừng để sau này lại lôi ra dằn vặt nhau, khổ lắm, chẳng hay ho gì!
Đơn giản, em chỉ là trạm nghỉ chân để vơi đi cái hằn học nơi anh, vơi đi nỗi cô đơn anh mang chứ chẳng gọi là tình. Nên hẳn rằng anh sẽ thấy một người con gái khác đẹp hơn tốt hơn em thôi.
Ngày mới yêu nhau, cái gì cũng mới, sự lạ lẫm, tươi trẻ của một cuộc tình bao giờ cũng làm cho người trong cuộc hồi hộp và hứng thú. Chính sự hứng thú, hồi hộp ban đầu nó giống như chất doping làm con người say mê và cuồng si. Rồi cứ thế người ta vội vã, vội vã hưởng thụ, vội vã kiếm tìm, hòa vào nhau và để rồi chợt nhận ra, cái bản thể mà mình đang yêu thương, đang nắm giữ nó có rất ít phần như mình hằng mong muốn.
Khó lắm...Một cô gái mang nhiều tổn thương, cô gái ấy đã học được cách đối diện với mọi thứ một cách bình thản và im lặng đã trở thành vật bất ly thân. Dù trong hoàn cảnh nào thì cô ấy cũng chọn cho mình cách im lặng để giải quyết vấn đề...
Anh à! Thật lạ chúng ta lại luôn yêu những người khiến mình tổn thương. Còn những người móc hết tim gan cho mình nghiễm nhiên mình lại chẳng bao giờ để ý. Em không hiểu tại sao mình lại cứ luôn ngốc nghếch như thế? Mạnh mẽ của em đi đâu hết rồi? Thà đi bên anh mà tổn thương lại còn tốt hơn là không thể ở bên anh. Đứa con gái như em mất tiền đồ quá phải không?
Có đôi lúc em nghĩ, nếu có thể gặp anh đúng thời điểm, khi mà ta đã trưởng thành, hoặc sắp kết hôn thì hay biết mấy. Thế nhưng, ông trời lại để ta gặp nhau vào những tháng năm thanh xuân. Ở những năm tháng ấy, em có thể trở thành người anh thích, nhưng không thể là người đi cùng anh đi đến cuối cuộc đời.
Có một thứ bạo hành tinh thần còn ghê gớm hơn cả việc bạo hành thể xác với phụ nữ ấy là vô tâm với họ, không quan tâm tới tình yêu của họ và bỏ mặc họ chông chênh giữa cuộc đời.
Vậy nên phụ nữ không yêu ai cũng được, yêu chậm hơn người khác vài năm cũng chẳng sao, miễn là đừng vì vội vàng mà chọn nhầm người đàn ông vô tâm khiến mình khổ sở, buồn bã.
Có người nói đừng mài gọt niềm tin ra mà giao cả cho ai đó, nhất lại là đàn ông. Người ta khuyên nhủ tôi cũng như những cô gái như tôi rằng nên giữ lấy chút vốn liếng thanh xuân của mình. Dùng nhan sắc mà tìm lấy một tấm chồng tốt, lập nên một gia đình có kinh tế đủ vững vàng, như thế mới là khôn ngoan. Nhưng tôi không màng. Dù những cái người ta nói không sai, nhưng đó không phải là tình yêu!
Buông không có nghĩa hết yêu, mà chỉ là muốn bản thân mình không phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa....
Trong cuộc đời, ai rồi cũng sẽ gặp 3 loại người: Người đầu tiên là người ta yêu nhiều nhất, người thứ hai là người yêu ta nhiều nhất và một người nữa cũng là người cuối cùng: Người đến đúng thời điểm.
Có ai đó đã từng nói với em rằng "Đời người hạnh phúc nhất chính là khi phát hiện ra bạn yêu anh ấy vừa vặn anh ấy cũng yêu bạn" nên em tự nhủ lòng mình rằng, mình sinh ra là để dành cho nhau. Nhưng cuối cùng thì thương có mấy cũng chỉ là người dưng...
Yêu một người lớn tuổi hơn, tôi như cô bé lạc lối trong rừng xanh, cứ mò mẫm tìm kiếm một lối đi để đến được nơi mình mong muốn. Không phải là do tôi đã quá quen kiểu yêu đương được quan tâm chiều chuộng hay là do tình yêu của một người trưởng thành là như thế? Tại sao càng ngày tôi lại càng thấy lạc lõng, thấy tủi thân và đôi khi cảm nhận được rằng đây chỉ là một mối tình đơn phương tuyệt vọng của chính mình?
Em muốn thương một người, thương cách bình thường nhất, không phô trương, không ồn ào...mà bình dị, và cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Khi thương một ai đó, tình cảm không phải lúc nào cũng hừng hực như khi yêu. Nó là một cảm giác yên bình, ổn định nhưng lại sâu sắc, bền lâu. Và em muốn...là một người cho em được những cảm giác giống như vậy.
Yêu một cô gái ít nói, chắc hẳn sẽ có lúc bạn phát cáu về sự im lặng của cô ấy. Im lặng, chính là nơi giấu mình hoàn hảo nhất của những cô gái ít nói. Không ai có thể biết được họ đang nghĩ gì, muốn gì... Thực ra, đơn giản chỉ là họ cần được tĩnh lặng. Một cô gái ít nói sẽ đem lại cho bạn cảm giác tin cậy, an toàn. Không quá ồn ào, cô gái ấy sẽ đem lại cảm giác bình yên khi bạn gặp khó khăn, trở ngại trong cuộc sống.
Em chẳng muốn làm bạn bè đâu vì nụ cười của em chẳng giống ngày mới quen anh nữa, những câu chuyện mình nói sẽ chẳng còn vô tư như thế. Có hai trạng thái chia tay khiến người ta không thể quay lại làm bạn sau khi kết thúc một tình yêu: một là sẽ hận nhau, hai là vẫn còn yêu nhau.. Như vậy...anh muốn em phải làm bạn thế nào? Em phải đối diện như thế nào? Phải đứng bên anh với danh nghĩa gì?
Thời gian không có ý nghĩa gì trong tình yêu. Yêu nhau dăm ba tháng chắc gì đã không sâu đậm bằng tình yêu dăm ba năm. Đừng thắc mắc vì sao chỉ mới đây thôi mà em đã yêu anh nhiều như thế nữa nhé! Đã chia tay em rồi, vậy hãy sống cho thật tốt nhé, người em yêu....
Có những nỗi nhớ kéo rất dài và rất sâu. Có những nỗi nhớ nhẹ nhàng đến và đi như những cơn mưa bất chợt. Có những nỗi nhớ tan nhanh trong nhạt nhòa miền kí ức. Có những nỗi nhớ dù đi suốt cuộc đời cũng chẳng thể nào quên.
Không cần biết hai người vì lý do gì mà chia tay, hết yêu hay còn yêu, nhưng chia tay là dứt khoát, là phải hết sạch sành sanh không còn dính líu gì tới nhau nữa. Ít ra như thế cũng có nghĩa là tôn trọng quyết định của mình, tôn trọng chính mình, sau là thể hiện sự tôn trọng người khác.
Sau này lớn hơn, tôi biết trên đời này, lí do để đàn ông tạo ra, thực sự quá phong phú nhưng có một số người thực lạ! tại sao thích một người lại lôi mẹ của mình vào để né tránh. Cuối cùng là anh ta yêu hay mẹ anh ta yêu? Thật vớ vẩn và đớn hèn. Hết yêu là hết yêu, không muốn cưới là không muốn cưới, sao phải lừa người dối mình?
Có cần, ta mới mong người đó cùng ta đi những bước thật chậm nhưng dài. Có cần, ta mới mong được nắm tay người giữa chốn nhân gian, cùng nhau cười cùng nhau nói cùng nhau khóc và cùng nhau đón lấy những khuất tức của cuộc đời.
Nói làm sao cho em hiểu rằng cuộc đời này em chỉ là người đi qua đường với họ?
Nếu anh thực sự muốn ở bên em, thì anh sẽ có đủ lý do để thực hiện điều đó. Còn một khi anh đã tìm cách nguỵ biện cho hành động ra đi của mình, thì tức là anh chẳng còn yêu em nữa. Vậy thì em cố níu giữ một người không yêu mình ở bên cạnh mình còn có ý nghĩa gì.
Ngày yêu anh, em cứ ngỡ đã có người ở bên em đến sau cùng nhưng rút cuộc em lại yêu anh bằng tất cả những gì cô độc nhất trong em.
Người đàn ông yêu bạn là như thế đấy, hiểu rõ bạn từng chút một, ủng hộ bạn làm mọi thứ bạn muốn và luôn là bến đỗ yên bình dành cho bạn mỗi khi cuộc đời quá chông chênh.
Mình cũng biết yêu nhưng người ta không yêu lại thôi, vẫn phát triển tâm sinh lý bình thường mà. 20 mấy FA chả có gì to tát, nhiều lúc còn nghĩ là may nữa ý chứ. Vì mới từ vị thành niên chuyển sang thanh niên. Bớt "vị huyền" đi mà phải đi làm dâu nhà người, phải "sắc sảo" mặn mà, phải "đậm đà" như phụ nữ thì với cái đứa "ăn chưa no lo chưa tới phần "như mình sao kham nổi.
Phụ nữ không yêu ai cũng được, yêu chậm hơn người khác vài năm cũng chẳng sao, miễn là đừng vì vội vàng mà chọn nhầm người đàn ông vô tâm khiến mình khổ sở, buồn bã.
Ngày bé ước mơ sau này sẽ làm siêu nhân, làm vĩ nhân, làm những điều to lớn như cứu rỗi thế giới chẳng hạn. Nhưng càng trưởng thành, ta chỉ muốn làm tốt nhiệm vụ của bản thân, sống có trách nhiệm và làm con ngoan của Mẹ. Thế là ổn...
Anh vẫn ở đâu đó giữa Sài Gòn rộng lớn này mà em không được phép biết nữa. Em chỉ biết nhìn anh qua những tấm ảnh mà chúng ta còn chụp chung thời mặn nồng mà bấy lâu nay em chưa dám xóa. Trong ảnh, anh vẫn cười, nhưng bây giờ không cười với em nữa rồi. Thi thoảng em nghe ai đó nhắc anh, em chỉ biết lắc đầu, không phải vì không nhớ mà là không trả lời được anh à!
Tôi không muốn mình luôn phải chộn rộn với ý nghĩ hôm nay mặc gì, nói gì, hay nếu một mai người ấy có xa tôi thì tôi sẽ phải dùng cách gì để đối diện với nó. Từ tận sâu nơi đáy lòng, tôi chưa muốn có người yêu....