Ai Cũng Có Một Chuyện Cũ Nên Quên Đi...



Sẽ qua nhanh thôi anh nhỉ? Cái quãng thời gian chúng mình cùng dằn vặt, cùng âm thầm chờ đợi...Và cho tới lúc buông tay nhau, theo đúng nghĩa đôi mình chẳng còn mong nhớ về nhau.

Đó là cái quãng thời gian mà mỗi chúng ta, những con người từng yêu nghĩ rằng mình không thể nào vượt ra nổi. Giống như một ngọn núi cao vợi trước mặt, khó lòng vượt qua. Nhưng lại cũng không thể quay đầu? Vậy đâu sẽ là kết cục tốt nhất cho hai ta?

Thực ra, chẳng có một kết thúc nào đẹp cho mọi câu chuyện tình yêu. Trong đó, nếu không dối trá thì bội bạc, không cạn lời thì cạn nước mắt. Hoặc ngậm lấy đắng cay độc bước một mình. Đã có ai chia tay mà không cảm thấy chút yếu lòng hay chưa, nếu đó đã là một tình yêu chân thành?

Ai cũng đều sẽ có những khoảng thời gian như chìm ngập trong vô vàn những câu trả lời không mang lại hồi âm tốt đẹp cho cuộc sống của mình. Không thể quên được người cũ, lại chẳng thể bên nhau thì chẳng phải là chuyện kì lạ lắm sao! Nhưng nó là có thật. Là những người, yêu nhau ấy, nhưng lại toàn nhận được những tổn thương. Và rồi cứ thế mòn mỏi hy vọng, một ngày cả hai sẽ trở lại bên nhau. Cùng nhau làm lại những chuyện dở dang mà mình đã đi qua. Nhưng ngày qua ngày, trái tim lại đau hơn. Tới nỗi, họ không nhận ra trái tim mình đã chứa đựng một nỗi đau lớn tới chừng nào mà lại không thể san sẻ cho ai biết.

Đó là những ngày đơn độc trong chính cuộc tình của mình, trong chính hơi thở và suy nghĩ của mình. Cái khao khát hạnh phúc dường như quá mong manh. Chẳng thể nào chạm được vào. Dẫu trái tim gần, nhưng yêu thương thì xa. Không ai biết lý do là gì, chỉ đành chấp nhận. Mỗi ngày đều để dành lấy một khoảng trống lớn trong lòng. Không hề cho ai biết. Đó là những nỗi buồn nhớ thương.

Nhưng rồi, cho tới khi mọi chuyện chỉ nằm trong ảo tưởng. Cho tới khi cảm xúc mỗi ngày đều cạn dần. Ta mới thực sự nhận ra, ai cũng sẽ có một chuyện cũ nên quên đi và ai cũng phải trải qua một quãng thời gian sống trong hoài niệm và mơ tưởng như thế.

Rồi chúng ta sẽ nhận ra, những giây phút ngọt ngào mình từng có, nó sẽ chỉ thật trọn vẹn nếu bản thân không lấy nó ra làm ảo tưởng cho tương lai. Nếu con đường dài bỗng dưng không có ai đi cùng quá lâu, sẽ tự nhiên thấy trống trải. Nhưng nếu vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, sẽ chẳng bao giờ biết mình đang thực sự đi tới đâu.

Chúng ta đều biết, cả tình yêu, hạnh phúc và thời gian đều có hạn. Trong một khoảnh khắc, nếu không thể nắm giữ được hạnh phúc của mình thì đó chính là điều bất hạnh. Hãy cứ suy tư, cứ nhớ về nhưng đừng bao giờ mơ tưởng tới tương lai. Chúng ta sẽ phải học cách quên đi điều mà mình đã bỏ lại trong quá khứ. Thực ra, ai đi qua rồi đều sẽ thấy, chuyện còn thương người cũ là điều vốn rất bình thường. Chúng chỉ bất thường khi ta quá đề cao tình cảm cũ kĩ ấy.

Hãy nhớ rằng, dù cho có bất kể chuyện gì đi nữa. Đừng ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác. Cũng đừng tạo cơ hội để mình có thêm lý do vương vấn những chuyện không đâu. Mỗi ngày đều học thêm những điều mới để nhận ra rằng, mình có những thứ nên chấp nhận quên đi.

Đôi khi, học cách quên đi chính là một điều vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Mọi thứ đều cần có trật tự. Hãy sắp xếp từng thứ một cho tới khi trái tim đủ nhận thức rằng nó phải quên đi một hình ảnh không thể nào thuộc về mình. Chỉ lúc ấy, cuộc sống mới trở nên thật nhẹ nhàng. Dù sau đó yêu ai cũng vậy, có thể dễ mở lòng và thấu hiểu cho nhau hơn.

Đừng nghĩ rằng mau quên là không trân trọng, mà chính vì trân trọng mới phải học cách buông bỏ. Những lần gánh gồng quá khứ sẽ khiến bản thân mệt mỏi, yếu đuối và nhiều khi còn tuyệt vọng. Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gục ngã. Có thể bây giờ chưa dứt bỏ được, thì học từ từ. Dần dần sẽ hiểu và sẽ quen. Đừng bao giờ cố chấp với chuyện cũ chỉ vì đang bước đi trong hành trình đơn độc.