Anh Chỉ Hối Hận Vì Đã Không Đủ Can Đảm Để Yêu Em

Ju là thằng nhóc kì quái nhất mà tôi biết kể từ lúc chuyển sang xóm trọ mới này. Ấn tượng đầu tiên của tôi về Ju cũng là cái lời mời sang nhà ăn cơm của nó. Tôi còn nhớ hôm đầu tiên chuyển nhà, trong khi đang bận rộn sắp xếp lại một đống đồ đạc lỉnh kỉnh, thì có một thằng nhóc bỗng xuất hiện một cách thình *** h trước cửa nhà tôi, nói gần như quát lên.

- Chị kia… Sang đây ăn cơm với anh.

Tôi giật bắn người, nhưng cũng nở một nụ cười.

- Thôi. Em cứ ăn đi.

- Thế chào chị.

Xong xuôi, thằng nhóc quay ngoắt đi.

Ở đây đã 2 tuần, nhưng lần nào tôi cũng bị cái giọng lanh lảnh của nó làm giật mình với lời mời ăn cơm. Và cũng đã đủ 14 lần tôi mỉm cười và đáp " Thôi. Em cứ ăn đi" Và cũng đủ từng ấy lần nó quay ngoắt đi sau khi vênh mặt mà nói " Thế chào chị."

Ban đầu tôi nghĩ nó trẻ con và cố bày trò trêu trọc. Được hai ba ngày, tôi nghĩ nó dở hơi hay đại loại là có vấn đề. Càng tiếp xúc nhiều, tôi càng thấy đúng.

Nó rất là quái đản!

Quái đản là dãy nhà trọ có 8 phòng, thì 6 phòng còn lại hầu như mọi người ít khi nói chuyện với nó. Hay đại loại là nó không trêu trọc họ. Phòng nó số 8. Phòng cuối. Bên cạnh phòng tôi. Số 7.

Quái đản ngay cả cách xưng hô với tôi. Nó gọi tôi là chị xưng anh.!!!

Khi tôi la nó hỗn và xấc xược, thì nó vênh váo lên mà tự đắc:

- Thì chẳng phải chị gọi anh như thế trước rồi còn gì.

Rồi bằng cái vẻ mặt như vừa cau có, lại có chút gì đó tự đắc, nó oang oang kể lại nguyên nhân của cái cách xưng hô Anh- Chị đấy.

Mọi chuyện được bắt đầu như thế này….

Đó là một ngày tôi lang thang trên vài con phố quen để tìm công việc làm thêm. Đang lơ ngơ thì bất chợt, tôi thấy phía trước mình, một tờ 20 nghìn xanh lét.

Tim tôi đập rộn ràng. Rõ là ở hiền gặp lành mà. Đi tìm việc lại thấy được tiền. Rồi cũng cẩn thận ngó trước ngó sau, với nét mặt như vừa trúng sổ xố độc đắc, tôi hân hoan bước tới.

Khi cánh tay vừa chạm tới đồng tiền thì:

- Hey. Chị kia.

Tôi giật thót. Cánh tay với tư thế cúi xuống cầm tờ tiền đơ ra. Cũng có phần cảm thấy xấu hổ. Nhưng rồi cũng cố xoay sở cho ra vẻ tự nhiên nhất, tôi cười cứng ngắc.

Ngẩng đầu lên gặp ngay ánh mắt hình viên đạn của một tên áng chừng cũng bằng tuổi tôi. Nhưng dù gì mình cũng là kẻ hám tiền và có phỏng đoán hắn là chủ nhân của tờ tiền này. Áp dụng bài học lịch sự, tôi niềm nở.

- Có chuyện gì vậy anh?

Viền môi người đối diện khẽ nhếch lên, hắn không nói gì, chỉ móc ngón trỏ và chỉ tay xuống dưới đất.

Tôi thuận mắt nhìn theo. Nuốt nước bọt. Hỏi lại.

- Ý anh là…?

- Chỗ này là khu vực chuẩn bị có cuộc thi nhảy Flashmob. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chị cứ đi cái dôi giày bẩn toàn cát này vào khu vực chúng tôi vừa dọn dẹp sạch sẽ đã gần chục vòng rồi đấy.

Tôi hồ nghi ngó trước ngó sau. Rồi trong lòng cũng có chút cảm giác kì quái khi đằng sau toàn vết giày. Không phải là giày tôi bẩn, mà là cái chỗ này quá sạch!

Nhưng kì thực trong lòng cũng có chút khấp khởi, thì ra là hắn không biết gì về tờ tiền nằm dưới đất kia.

Tôi cười như không, gật đầu rối rít.

- Được, được! Giờ tôi đi. Nhưng để tôi nhặt tiền đã.

Người đối diện với ánh mắt hồ nghi, sau cũng gật đầu.

Tôi gượng gạo nhặt tờ tiền, quay lưng, định bụng chuồn thẳng. Thì đằng sau, vẫn còn có tiếng nói.

- Chị đúng là mẫu thanh niên nghiêm túc đấy. Tiền đó là tiền giả mà. Biết nhặt rác thế là tốt.

Tôi tím mặt. Hận một điều là không có cái lỗ nào ở đây. Không phải đẩy, để tôi tự nhẩy!

***

Đấy là lần đầu tiên tôi quen Ju. Chính xác là nó kém tôi 2 tuổi. Chẳng biết nó có bản lĩnh hay có tài thuyết phục hay đại loại là tài hùng biện gì mà được bố mẹ cho phép ra ở riêng năm lớp 12 để ôn thi đại học.

Nhưng rồi tôi cũng té ngửa. Dãy trọ mà tôi thuê là dãy trọ nhà nó!

Tôi cũng không quan tâm tới cuộc sống của nó cho lắm, cho tới khi cứ mỗi lần đến bữa ăn cơm, nó đều thoắt ẩn thoắt hiện trước cửa nhà tôi mà gào lên 8 chữ.

- Chị kia…Sang đây ăn cơm với anh.

Chẳng là tôi ở một mình một phòng, sáng thì đi học, trưa về ăn uống qua loa, đến chiều lại đi làm thêm. Có lẽ để ý thấy cái thời gian biểu lười nấu ăn của tôi nên nó mời như vậy, hay có thể là nó mời cho có phép lịch sự.

Tôi cũng sẽ giả đò cho qua chuyện và mặc xác nó, nếu như nó không xuất hiện ở câu lạc bộ ghita mà tôi mới tham gia.

Răng tôi suýt vập vào chiếc ghi-ta khi thầy giáo dạy ghi-ta của chúng tôi thông báo.

- Lớp chúng ta vừa nhận thêm một thành viên mới đăng kí. Nhỏ tuổi nhất nhưng có niềm đam mê ghi-ta đáng để ngưỡng mộ.

Và theo sau đó, là cái vẻ mặt nhơn nhơn của nó - Ju.

Oái oăm thay, nó hùng dũng chọn chỗ ngồi cạnh tôi. Hắng giọng.

- Chào chị! Là anh đây.

Phật dạy rằng "Kiếp trước phải ngoái đầu 500 lần, mới đổi lại một lần thoáng qua nhau ở kiếp này".

Chắc để đổi lại những lần "tình cờ" như thế này để gặp tên tiểu quỷ Ju bên cạnh, kiếp trước tôi phải ngoái đầu đến mức gãy cả cổ mất!

Nhưng tôi luôn tin tưởng rằng, những người mình đã gặp trong cuộc đời này, đều là cái "duyên". Bằng chứng là, cũng ở lớp ghi-ta này, tôi gặp lại Minh.

Minh là chàng trai mà tôi từng yêu. Đúng, bây giờ thì chúng tôi đã chia tay.

Dù đúng, dù sai, thì sau mối tình đổ vỡ, con gái vẫn luôn là người chịu tổn thương nhiều nhất.

Tôi vẫn không tin vào những điều sến súa như thế. Nhưng giờ, thì tôi tin.

Bằng chứng là trước đó tôi vẫn tự cho mình là một cô gái mạnh mẽ, không khụy lụy vì tình yêu và cũng sẽ không bao giờ tỏ ra mình là người níu kéo.

Nhưng giá như những gì ta làm đều như những gì ta nghĩ.

Tôi vẫn không sao quên được Minh. Và con tim, vẫn xót xa như ngày nào khi gặp lại. Có hai lí do để khi chia tay người ta vẫn có thể là bạn. Một là : Còn yêu. Hai là : Trước đó chưa tồn tại cái gọi là tình yêu.

Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng, liệu tình cảm trong một năm qua, đó có phải là tình yêu hay là không? Để rồi bây giờ, chúng tôi vẫn là những người bạn. Tuy ít gặp mặt, nhưng vẫn thi thoảng nhắn tin, thi thoảng gọi vài ba cuộc điện thoại vu vơ, và giờ, tình cờ gặp nhau ở câu lạc bộ ghi-ta mới khai giảng này.

- Hey Ki! Chị chỉ cách chơi đàn cho anh với!

Tim tôi suýt vọt ra khỏi lồng ngực. Bao suy nghĩ trong đầu đứt đoạn. Cảm giác như mình đang cố gắng thổi phồng một quả bóng bay, còn nó thì cầm một chiếc kim và…"đoàng"!

Tôi gần như gào lên.

- Lần sau không thể nói nhỏ hơn được hả Ju?

Thằng nhóc bĩu môi.

- Anh nói lần thứ ba đấy rồi chị ạ. Tại chị không chú tâm đấy chứ.

Tôi lườm nó cháy sém, rồi cũng cầm lấy cây đàn mà nó đang chìa ra.

- Đây. Cây đàn ghita của chúng ta có sáu dây, khi ôm đàn không bấm gì cả tính từ trên xuống dưới sáu dây đó sẽ tương ứng với: Mì – Là – Rê – Sol – Si – Mí.

Nó phấn khích reo lên.

- Hay quá chị ơi. Chỉ anh cách dùng những dây xem nào.

Xem ra thì nó cũng có niềm đam mê ghi-ta và cũng khá nghiêm túc khi nghe tôi giảng. Tôi hạ giọng.

- Ngón cái đánh 3 dây 1,2,3 bằng cách bật từ trên xuống, ngón trỏ đánh dây 4 bằng cách móc từ dưới lên, ngón giữa đánh dây 5 bằng cách móc từ dưới lên, ngón áp út đánh dây 6 cũng bằng cách móc từ dưới lên.

Ju gật gù ra điều tâm đắc lắm. Nó hỏi.

- Đấy là cách đánh bên tay phải hở chị?

- Ừ

Sau rồi nó than.

- Nhưng anh thuận tay trái chị ơi!

Một luồn khí nóng dâng lên trong người, tôi để phăng cây đàn sang người nó, quát.

- Vậy để tí thầy giáo dạy.

Xét thấy phản ứng của tôi, nó ôm cây đàn cười khanh khách. Tôi ngó lơ, giả tảng theo dõi những bài nhạc trước mặt, nhưng kì thực thì vẫn đang ngầm để ý Minh.

Minh dạo này gầy quá. Nhưng nụ cười thì vẫn ấm áp như ngày nào. Tôi biết là Minh vẫn chưa thấy tôi ở lớp học ghi-ta này. Vì Minh ngồi bàn 1 còn tôi thì chọn bàn cuối. Kì thực là tôi cũng không biết nên mở lời với Minh như thế nào. Vui vẻ như chào một người bạn mà 3 tháng nay chỉ dám gọi điện nhắn tin hay chỉ mỉm cười?

Và rồi tôi chọn cách im lặng!

Phía trên bục giảng, thầy giáo dạy ghi-ta bắt đầu giới thiệu về lớp, rồi nhấn mạnh vào một niềm vinh dự mà lớp học ghi-ta của chúng tôi đang có, đó là một thành viên xuất sắc từng đoạt giải nhất ghi-ta thành phố tham gia.

Chính thức tôi bị sặc nước miếng khi thầy giáo mời người tên Ju lên bục giảng chơi một bài ghi-ta khởi động không khí.

Thế té ra là nó, cái tên Ju kia, không những không biết chơi ghi-ta mà còn chơi rất đỉnh. Té ra là vừa mới đây thôi nó lừa tôi. Và té ra là tôi vừa múa rìu qua mắt thợ?

Nhưng mà nó chơi tay trái thật. Cũng khá cừ. Tôi vừa chắm chú theo dõi nó chơi ghi-ta, vừa cố trấn an nỗi bực tức trong lòng.

Suốt giờ học ghi-ta, nó cứ chăm chăm nhìn vào cây đàn của tôi. Tôi cáu. Gắt.

- Đàn tôi có nhọ à?

Nó bĩu môi.

- Làm gì có.

- Thế sao cứ nhìn chằm chằm cây đàn của tôi. - Tôi lườm.

- Đàn nó có biết ngượng đâu mà chị phải lo.

- Nhưng mà tôi thấy bất tiện.

Nó ỉu xìu.

- Người gì đâu mà đanh đá. Không định làm thanh niên nghiêm túc nữa à?

Tôi biết là nó đang nhắc tới cái vụ 20 nghìn giả kia. Tôi cũng biết là nó đang cố tình trọc tức tôi. Nhưng dù sao thì nó vẫn là đứa con nít, tôi miễn cưỡng nghĩ như thế, rồi cất giọng trong trẻo.

- Hey nhóc. Chơi trò chơi không?

- Có có có. Trò gì vậy?

- Trò "Xem ai im lặng lâu hơn" ha!

Và sau khi gật đầu đồng ý phần thưởng là một chầu kem, nó mới buông tha cho tôi. Giờ học đàn cũng trật tự từ giây phút ấy.

---

Tan giờ học, khi đang lách cách lấy xe.

- Ki?

Người duy nhất gọi tên tôi bằng cái cách như vừa hỏi, vừa gọi ấy, là Minh. Xốc chiếc balo trên vai, tôi giả đò như là ngạc nhiên lắm.

- Ủa. Minh hả. Trùng hợp quá ha!

Minh cười. Đẩy chiếc xe đạp ra khỏi chỗ để xe giúp tôi, đáp.

- Ừ. Trùng hợp quá. Dạo này trông Ki xinh hơn trước đấy.

Tôi cười híp mí.

- Còn trông Minh thì gầy hơn trước và xấu nữa.

Nói xong câu ấy. Chính thức là tôi thấy ngại. Nhưng Minh thì cười lớn.

- Haha. Ki cũng không khác ngày trước là mấy nhỉ. Thì nó có quy luật mà.

- Quy luật?

- ừ.

Minh ngừng cười, đôi mắt nâu nhìn xa xăm về một nơi nào đó.

Rồi, ở đâu đó, có một giọng nói…

- Yehhhh. Chị ơi đi ăn kem với anh thôi.

Tôi chết điếng người. Bên kia đường, lại là cái tên tiểu quỷ ấy, và cái lời hứa ăn kem sau cái trò chơi " Xem ai im lặng lâu hơn" trong lớp học. Tôi cười như mếu, vẫy tay đáp lại.

- ừ. Đợi chị chút.

Nhưng chưa chờ tôi nói lời cuối với Minh, nó chạy tót sang, toe toét.

- Em chào anh ạ. Tạm biệt anh nhé. Bây giờ em với chị Ki đi ăn kem đây.

Tôi giận đến tím mặt. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Minh, tôi cười rề rề giải thích.

- Ầy. Đây là Ju. Em họ của Ki. Được cái là nó cũng háu ăn lắm. Để ở nhà không an tâm nên Ki mang tới lớp học ghi-ta. Nó vừa chơi đàn lúc đầu tiết ấy. Được cái là đàn hay và quậy. Giờ Ki cho em đi ăn Kem, hẹn Minh khi khác.

Nói xong, tôi kéo tay Ju lôi đi.

---

Suốt quãng đường từ lớp ghi-ta tới quán Kem, mặt Ju luôn trong tư thế đằng đằng sát khí. Dù không quay người lại, nhưng tôi biết, phía sau yên xe, khuôn mặt nó sẽ là như thế.

Tôi gợi chuyện.

- Bộ không thích đi ăn kem nữa hả?

- Em họ cơ à?

- Haha. Ra là ấm ức à? Hay nhóc muốn là em ruột.

- Chị làm anh bực mình rồi đấy. Qua chở đến quán Kem nhanh đi.

Dù không nhìn thấy nó, nhưng tôi vẫn cố ngoái cổ lại lườm.



- Chị ơi. Cho em 5 cốc kem đủ loại : Xoài - Socola - Dâu - Mít - Dứa. Tất cả cho vào một chiếc cốc lớn nhé chị.

Chính thức là tôi thấy cắn dứt lương tâm cái ví khi đã rủ nó chơi trò " Xem ai im lặng lâu hơn" trong lớp học để rồi tương lai sẽ bị viêm màng túi cục bộ. Ngậm ngùi gọi cốc nước lọc. Nó thì chẳng mảy may để ý, vẫn hồn nhiêm ngắm cốc kem to gần bằng cái chậu đủ màu hấp dẫn trên bàn, sau mới liếc sang cốc nước lọc của tôi. - Ủa. Chị không ăn Kem sao?

Tôi thều thào.

- Đổi không?

Nó lắc đầu nguây nguẩy. Sau rồi cầm một chiếc thìa, đưa cho tôi.

- Ăn chung ha.

Xem ra thì nó cũng có chút biết điều. Nhưng khi tôi vừa cho một thìa Kem vào miệng, nó hỏi ngay.

- Người lúc nãy là người yêu cũ của chị à?

Tôi ậm ừ.

- Bạn chị.

Thấy vẻ mặt đó của tôi, bỗng dưng nó cười.

- Ra là đúng. Mà công nhận ngày trước chị có con mắt nhìn người ghê. Có vẻ hơi gầy.

Tôi gẩy gẩy đĩa kem, thật thà khai.

- Lần trước không gầy như thế.

Nó gật gù, ra điều đã hiểu. Khẽ à lên một tiếng.

- Có một quy luật là. Sau khi chia tay, con trai có vẻ xấu hơn trước. Con gái thì ngược lại. Có vẻ lại đẹp ra. Chị thấy anh nói có đúng không?

Tôi không biết là Ju nói đúng hay sai. Nhưng những gì nó nói, khiến tôi có chút mơ hồ. Thật ra thì tôi cũng không biết mối quan hệ giữa tôi và Minh kết thúc vì lí do gì. Chỉ biết rằng, một ngày nắng trong, Minh nói với tôi rằng: " Ki, chúng ta chia tay nhé." Tôi không níu kéo khi đấy, chỉ thấy những vệt nắng trở nên nhòe nhoẹt. Những ngày sau đó, tôi lạc lõng, tôi bơ vơ.

Sau tưởng quen, nhưng mỗi khi tình cờ gặp Minh, tôi vẫn không thể tỏ ra là mình bình thường được. Rõ ràng là chẳng thể là bạn như trước, vì trước đó đã từng là một đôi. Cũng chẳng thể tỏ ra là người xa lạ, vì đã từng quá thân thiết. 3 tháng là quãng thời gian không đủ để tôi quên Minh.

- Hey Ki. Chị thấy anh nói có đúng không? Lần thứ hai rồi đấy.

Nhìn điệu bộ cau có của Ju, tôi phì cười. Gật đầu.

***

Lúc về, JU đòi đổi vị trí. Tức là nó chở tôi còn tôi thì ngồi sau xe đạp. Khi tôi rú ầm lên ở đằng sau xe, nó gần như thét lên.

- Bộ chị khùng hả. Con gái con đứa. Ngồi thế có mà cày răng xuống đường à?

Tôi trong tư thế ngồi quay ngược lại với yên xe, cười khanh khách.

- Lâu rồi chị không được ngồi ngược thế này. Cảm giác thật là thú vị.

- Đúng là….Trẻ con. Thế có mát không?

- Gió quá trời. Tiếng gió ngược xuôi. Vi vu vì vù.

Kétttttt………

Ju nhảy phóc xuống yên xe. Nó ngang nhiên bảo tôi.

- Thôi. Anh với chị đổi chỗ.

Và khi tôi bực tức gò lưng ra đạp xe, thì ở đằng sau. Ju cười hỉ hả.

- Cảm giác đúng là…….Phiêuuuuuu… quá đi thanh niên ơi.

Tôi chỉ biết nuốt trọn cục tức vào bụng. Té ra là nó kêu tôi đổi chỗ để bắt chước tôi, ngồi ngược sau yên xe!

***

Những ngày sau đó, tôi nhận được nhiều tin nhắn của Minh hơn. Dù chỉ là những tin nhắn hỏi thăm bình thường, nhưng tâm trạng tôi có chút vui vẻ hơn trước. Minh vẫn luôn là chàng trai chu đáo và ân cần như vậy.

- Hey Ki. Chị có muốn anh dạy đàn cho không?

Tôi ôm một đống sách vở đặt lên bàn, thở không ra hơi.

- Nhóc làm bài cho chị để chị học đàn. Mà lớp 12 rồi, không lo học hành đi.

Ju vác cây đàn ghi-ta ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, ngó lơ.

- Chị lo cho anh à?

- Bộ nghĩ chị rảnh à? Bày đặt không biết chơi ghi-ta, giờ lại đòi dạy ghi-ta cho chị á?

Ju cười khì khì, nó gãi đầu.

- Chị thù dai thế.

Tôi bĩu môi, sau rồi cũng đề nghị.

- Nghe bài nào vui vui đi.

Thế là nó đánh bài " Take me to your heart".

Có một điều mà tôi phải công nhận, là nó đánh đàn cực đỉnh. Phong thái rất chuyên nghiệp và trông khá chững chạc, khác hẳn với vẻ mặt lúc nó nhởn nhơ trêu trọc tôi. Tôi trầm ngâm nghe tiếng đàn mềm mượt. Cho đến khi nó nổi hứng dùng cả 5 ngón tay phá những nốt nhạc.

Tôi la lên.

- Một ngày mà nhóc không khiến chị giật mình thì không chịu được hả?

Nó ỉu xìu.

- Tại anh bị chuột rút chứ bộ.

- Thật không? - Tôi hoài nghi.

- Thật. - Nó gật đầu.

- Thế khỏi chưa?

Nó cười như không, nheo mắt nhìn tôi.

- Thế lúc chị nghe tiếng đàn ghi-ta, chị nghĩ tới điều gì?

Tôi thẳng thừng.

- Kem.

Không biết cái từ "Kem" của tôi có ý nghĩa như thế nào với nó, mà khi nghe câu ấy, nó kêu lên.

- Huda. Tuyệt!

Xong cùng với cây đàn, nó chạy tót vào nhà.

Ju là vậy đấy. Tính khí thì thất thường khó đoán. Nhưng cũng không thể phủ nhận được rằng, có nó là hàng xóm, không khí đúng là vui vẻ hẳn lên.

---

Tôi và Ju vẫn đều đặn đến lớp ghi-ta mỗi tuần một lần vào chiều thứ 7. Nói một cách chính xác hơn thì tôi như có một cái đuôi. Cứ tầm 5 giờ chiều, khi nó vừa đi học về, là y như rằng nó phi ngay sang nhà tôi, chờ.

Nó chờ tôi chở nó đi học ghi-ta.!!!

Vài ngày đầu, tôi gò lưng ra đạp trong khi nó ngồi ngược ở đằng sau. Tôi điên lắm. Nhưng ngẫm ra thì cho nó đi cùng cũng có cái lợi. Chẳng là lớp ghi-ta bắt đầu lúc 6h tối đến 8h. Đường từ lớp về nhà có một đoạn khá là tối, có nó đi cùng, tôi cũng bớt sợ. Vài hôm sau, nó cũng có vẻ biết điều, kêu để nó chở, còn tôi thì ngồi đằng sau. Tôi mừng rơn. Sau cùng có khen nó vài lời.

- Em đúng là một chàng trai tốt bụng đấy Ju.

Nghe vậy, nó vênh váo.

- Cái đó thì không cần chị phải khen. Anh biết rồi.

Tôi cười, hỏi.

- Thế nào. Cảm giác ngồi sau xe mà quay lưng lại có hay không?

Vai nó khẽ nhô lên như vừa hít một hơi thật sâu, sau lại trùng xuống. Giọn nó trầm trầm như tiếng mưa đá.

- Cảm giác có một người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt.

Tôi nhất trí, gật gù theo.

---

Lớp học ghi-ta đa số đều là sinh viên nên không khí cũng khá là ồn ào và náo nhiệt. Nhưng trong cái không khí ồn ào và náo nhiệt ấy, tôi vẫn nhận ra vẻ mặt bất thường của Minh.

Vài ngày hôm nay, Minh khá là trầm tĩnh. Những tin nhắn cuối ngày với Minh cũng dần ít đi. Đoán là có chuyện, cuối buổi học ghi-ta, tôi cố ý chờ Minh.

Nhìn thấy Minh ở cửa lớp, tôi vẫy tay.

- Hey Minh. Hôm nay cậu chơi đàn hay đấy.

Minh thoáng bất ngờ, sau rồi cũng mỉm cười.

- Bài đấy Minh tập 3-4 ngày lận.

Tôi hồ nghi liếc nhìn Minh.

- 3-4 ngày mà chơi được bài khó thế á?

- Haha. Thật ra là cả một tuần trời đấy. Đúng là không thể nói dối với Ki được.

Tôi cười theo. Nhưng cảm giác gượng gạo quá. Lát sau, Minh ngập ngừng.

- Ki. Ra chỗ này một lát với Minh được không?

Tôi đắn đo nhìn đồng hồ, sau lại nghĩ tới vẻ mặt nhăn nhó của Ju. Nhưng rồi, tôi cũng khẽ gật đầu. Minh đang có chuyện buồn và cậu ấy cần ai đó để nói chuyện.

Nhắn tin cho Ju xong, tôi và Minh rời lớp học ghi-ta.

***

Suốt quãng đường dài, Minh vẫn im lặng. Tôi ngồi sau xe với những ý nghĩ mơ hồ. Nhưng rồi không quen với không khí im lặng, tôi cũng cố mở lời.

- Hà Nội hôm nay đông hơn mọi ngày đúng không Minh?

Minh cười.

- Ừ. Hôm nay là thứ bảy. Lần trước thì Ki hỏi " Hà Nội hôm nay bình lặng hơn mọi ngày." Có lẽ bây giờ Hà Nội đông hơn thật.

Tôi im lặng không đáp. Vô thức nhớ lại quãng thời gian trước. Tôi và Minh vẫn thi thoảng dạo quanh phố bằng xe đạp. Ngày ấy, cảm giác đường phố không nhộn nhịp và ồn như thế này.

Chẳng biết cảnh vật khác, hay lòng người đổi thay để đến khi nhìn mọi thứ xung quanh, bàng hoàng nhận ra, nó cũng không còn như trước nữa.

Tôi ngập ngừng hỏi.

- Minh có chuyện gì không vui đúng không?

Minh im lặng. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhè nhè bên tai, Hà Nội hôm nay ồn ào và nhiều gió.

- Minh có thích một cô gái. Ki ạ.

Gió vẫn vậy, cứ vi vu bên tai. Nhưng lời Minh nói át cả tiếng gió, cả tiếng con tim tôi đang rộn ràng. Vui hay là buồn đây.

- Đó là người mà Minh vẫn dõi theo, vẫn cứ dặn lòng mình đừng yêu nữa, nhưng thực sự thì không thể dừng được. Làm sao bây giờ Ki?

Cảm giác thế nào khi bạn trai cũ hỏi chuyện tình cảm với một cô gái khác?

Không!

Tôi chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mọi thứ trở nên nhòe nhoẹt. Minh đã yêu ai đó, và đó là cô gái may mắn - Tôi chắc chắn là vậy.

Nén giọng. Tôi nghẹn ngào.

- Vậy thì Minh cứ yêu thôi.

- Nhưng cô gái đó không yêu Minh. Ki à.

- Sao Minh biết? - Tôi hỏi.

- Minh cảm nhận.

- Vậy chẳng có gì là chắc chắn cả. Hãy nói cho cô ấy biết.

Rồi tôi hô thật to.

- Chai yooo.

Minh cười. Tôi cũng cười. Chiếc xe đạp chầm chậm dạo qua những con phố quen thuộc. Hà Nội vẫn đông và nhiều gió.

***

Vừa về đến nhà, khi đang lách cách tra chìa khóa để mở cổng, tôi có để ý thấy phòng Ju chưa bật điện, cửa ngoài vẫn khóa. Quái lạ thật, bình thường giờ này nó đã bật cả chùm đèn Xanh - đỏ - vàng của mình. Lớp ghi-ta tan lúc 8 giờ, vậy nó đã đi đâu?

Tôi lục điện thoại, gửi một tin nhắn cho Ju.

- Chưa về nhà sao Ju?

- Anh đang ở quán Kem. Hôm nay chị nói sẽ đi ăn Kem với anh còn gì?

MẮt tôi tí nữa lòi luôn ra ngoài khi đọc tin nhắn của nó. Tôi biết là nó kì quái, nhưng cũng không đến mức quá dở người thế này. Bây giờ đã là 9h30, vậy là nó cứ ngồi đó đợi tôi 1 tiếng rưỡi chỉ vì cái lời nói bâng quơ mà chính tôi cũng không nhớ. Té ra khi tôi nhắn tin kêu nó cứ về trước, nó không nhắn tin lại và thế là giờ nó ở quán Kem???

Nó đợi tôi đi chơi về sao? Trời ạ! Hôm nay nó có trúng gió không vậy?!!



Bước vào quán Kem quen thuộc, tôi tưởng mắt mình hoa. Trước mặt tôi là tận 5 cốc kem lận. Mà nào đâu phải 5 cốc kem thường. Mà là 5 cốc kem chậu!!!

Nhin thấy tôi, Ju hất hàm.

- Ngồi đây ăn kem cho quên hết sự đời đi chị.

Tôi suýt nghẹn. Tí tuổi đầu mà ăn nói như ông cụ.

Kéo chiếc ghế đối diện với nó và ngồi xuống, tôi khẽ cau mày.

- Làm gì mà muốn quên hết sự đời?

Nó đẩy một ly Kem về phía tôi, hớn hở.

- Cạn ly!

Và thế là nó nghiễm nhiên ngồi ăn Kem. Tôi cũng chỉ biết lắc đầu. Đành lòng nhìn nó ăn Kem một mình cũng không lỡ, tôi cũng ra sức ăn!

Nhưng mà công nhận kem ở Naïve ngon tuyệt cú mèo. Dù đã là quán quen thuộc, nhưng mỗi lần vào đây và thưởng thức những ly Kem đủ sắc màu, hương vị chẳng lần nào là giống nhau. Lúc thanh thanh, lúc đậm sắc, nhè nhẹ trên đầu lưỡi với vị lạnh khó quên.

Cứ thế, cho đến khi cả tôi và Ju mỗi người đã ăn hết cốc Kem thứ hai. Trên bàn chỉ còn trơ lại một cốc cuối cùng, chẳng đắn đo, như mọi ngày, tôi và nó dùng chung.

- Cảm giác có người làm những điều điên rồ với mình thật là tuyệt phải không?

Tôi gật gù khi nghe lời nói gần như quen thuộc của Ju. Lần nào nó hứng lên là y như rằng lại nói câu này. Và lần nào tôi cũng ậm ừ đáp lại.

- ừ.

- Thế hôm nay chị đi với anh Minh, có được coi là một điều điên rồ không?

Biết ngay mà. Cái kiểu nói câu trước đệm câu sau, câu sau dẫn lối tôi vào tròng của nó lần nào cũng khiến tôi bị nghẹn.

Tôi liếc mắt qua, thản nhiên nói.

- Cũng chưa chắc. Chỉ là tâm sự vớ vẩn thôi.

- Chưa thấy ai như chị. Lo chuyện bạo đồng.

Nó nói tôi lo chuyện bạo đồng. Tôi lo chuyện bạo đồng?

Tôi gằn giọng hỏi lại.

- Chị lo chuyện bạo đồng?

- Thì chị vẫn cứ lo lắng cho Minh còn gì? Chỉ là hiệu ứng sau khi chia tay. Suốt ngày ngoái cổ nhìn lại những gì đã đi qua, chị không thấy mỏi cổ ả.

Tôi không biết trả lời như thế nào sau câu hỏi nửa đùa nửa thật của Ju. Có thể cái mà Ju nói là đúng. " Hiệu ứng sau khi chi tay"!

Tôi thừa nhận là mình không thể giả lơ khi Minh có chuyện gì buồn cần tâm sự. Hay chỉ cần nhìn thấy nét mặt bất thường của Minh, tôi cũng đoán ra cậu ấy gặp vấn đề gì. Đến giờ, tôi vẫn hiểu Minh. Hoặc cố tỏ ra là hiểu. Nhưng cảm giác, chẳng còn như trước nữa. Tôi không còn yêu Minh. Tôi biết. Nhưng tôi vẫn không đủ tự tin để nói rằng: " Tôi không còn tình cảm với Minh." Thứ tình cảm nửa vời, chẳng thể quan tâm như trước, nhưng vẫn không thể buông tay. Chẳng biết sẽ đi đến đâu, nhưng cũng không lỡ mà rẽ ra con đường khác. Có chăng là tôi đang đi lùi. Tiến về phía trước nhưng vẫn ngoái cổ nhìn về phía sau.

- Hey! Anh hỏi là chị không mỏi cổ à Ki?

Lần này, khi nghe cái giọng có chút nổi loạn của Ju. Tôi không bực như những lần trước. Chỉ mỉm cười.

- Mỏi. Có mỏi.

Nó vừa như nghi ngờ, vừa như mắc cười.

- Thế mà để anh đợi chị ở quán kem này 90 phút đấy.

- Chị xin lỗi. Nhưng lần sau nếu đợi thì phải nhắn tin cho chị.

Nó có vẻ hơi bất ngờ với vẻ mặt hình sự của tôi. Sau rồi cười khì khì, gãi đầu.

- Biết trước đã giàu.

"Biết trước đã giàu" ??! Đúng là biết trước đã giàu!!!

Biết trước sẽ như thế này, thì sau cùng khi rời quán Kem tôi đã không để nó chở. Để đến bây giờ, nó đạp xe kiểu gì mà tuột cả xích. Chẳng có quán sửa ven đường, cộng với cái vẻ lóng ngóng của nó, kết quả là cả hai đứa phải đi bộ dong xe về!

Rồi nó cũng động viên được một câu.

- Cứ coi đây là một việc điên rồ nhé!

Hazzzz.

***

Tháng 11. Thời tiết hơi se lạnh.

Mùa đông năm nay đến muộn, Hà Nội không đủ lạnh để khoác chiếc áo bông dày cộm như năm ngoái. Chỉ cần mặc một chiếc áo len cao cổ bên trong, ngoài khoác chiếc áo khoác nhẹ, cũng đủ ấm.

Đã 2 tháng trôi qua. Hai tháng kể từ ngày Minh cùng tôi dạo quanh con phố đầy ánh đèn ấy. Hai tháng với những buổi học ghi-ta thiếu tiếng đàn của Minh.

Minh đột ngột rời xa Hà Nội, rời xa những con đường đầy ánh đèn điện đường, rời xa những cơn gió chiều tối, xa tôi. Là thật.

Minh sang Mĩ du học cùng suất học bổng mà cậu ấy đã nỗ lực suốt 1 năm qua để dành được.

Tôi mừng cho cậu ấy. Nhưng chẳng thể kiềm được nước mắt, khi đọc được email của Minh.

" ….^^.

Mỗi lần nói chuyện với Ki, Minh đều cười như cái icon đấy. Nhưng giờ, chắc chẳng còn cười híp mắt như thế được nhỉ. Minh chỉ cười được như thế này, J. Minh đã lên chuyến bay sớm nay.

Ki cũng biết suất học bổng này, Minh đã từng mơ ước đạt được nó đã lâu. Thực ra, Minh đã đạt được nó cách đây 3 tháng Ki à.

Minh nói chia tay, cũng chỉ vì muốn tập trung học để giành suất học bổng này. Nhưng khi có được nó rồi, cảm giác tồi tệ lắm!

Minh biết mình thật tệ. Minh dùng lí trí để xét đoán tình yêu của hai đứa. Và Minh buông tay Ki.

Cảm ơn Ki vẫn còn quan tâm tới Minh, vẫn có đủ thời gian cho Minh. Cũng cảm ơn Ki, vì không còn yêu Minh nữa.

Và Minh cũng có thể yên tâm mà xa Ki được rồi.

Hãy luôn là cô gái vui vẻ và cười nhiều hơn nữa nhé. Ki. "

Tôi không biết là mình đã khóc bao lâu khi đọc xong email đó của Minh. Chỉ biết, lúc tôi ngẩng đầu lên, Ju đã ở bên cạnh. Nó không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi. Bàn tay Ju siết chặt lấy tay tôi, nó mạnh mẽ nói.

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

Tôi tin.

Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Như những gì Ju từng nói: Chia tay rồi, thì nên nhìn về phía trước. Ngoái cổ nhìn lại và ràng buộc mình với quá khứ, chỉ làm cả hai thêm mệt mỏi thôi.

Tôi biết, vì con tim lúc này, bình yên lắm!

Lịch học thay đổi, nên tôi cũng không đủ thời gian để đến lớp học ghi-ta. Hàng xóm nhà tôi - Ju, nó cũng bắt đầu lịch học thêm dày đặc vì năm tới, nó bước vào kì thi đại học.

Mùa đông, sáng sớm trời khá nhiều sương và lạnh. Ấy vậy mà Ju dạy rõ sớm. Việc nó dậy sớm thì tôi cũng chẳng mảy may quan tâm. Nhưng…

Việc đầu tiên khi nó dậy là gọi điện ngay cho tôi, nghe thấy cái giọng uể oải ngái ngủ của tôi, nó sẽ lấy một cái còi và ra sức thổi.

Chính thức là tôi thấy mình ngu khi than phiền với nó về điểm thể dục ở lớp.

Chẳng là môn chạy của tôi điểm khá tệ, thế là nó cao hứng muốn giúp tôi cải thiện. Tôi gật đầu cái rụp. Và thế là có hậu quả này. Đã hơn tuần nay.

Trong khi tôi run cầm cập nhấc những bước chân đầu tiên thì nó cười như vừa trúng sổ xố độc đắc trong lớp áo dày cộm. Việc duy nhất nó làm lúc này là ngồi xem đồng hồ bấm thời gian tôi chạy và gào lên 3 chữ : " Vẫn chưa được! "

Tôi thích mùa đông. Thích cảm nhận cái rét đậm. Càm rét tôi càng thích. Nhưng tiếc là mùa đông năm nay không lạnh như trước. Khi tôi cau có than phiền về điều ấy, Ju nhìn tôi bằng ánh mắt kì quái.

- Bộ chị khùng hả?

Tôi xoa xoa hai tay vào nhau, nhìn những làn khói theo hơi ấm người lan ra, lẫn vào trong giá lạnh, thích thú.

- Khùng nhưng cũng có người khùng theo là được.

Ju không nói gì. Nó nhướn mày ra điều khó hiểu, nhưng trên môi, vẫn nở một nụ cười gian hết cỡ.

Thời gian này, thỉnh thoảng tôi có nhận được email của Minh. Nghe Minh tâm sự về cuộc sống xa nhà, về những phương pháp học mới ở bên Mĩ và công việc làm thêm nhưng phải " thận trọng" của Minh.

Có lần Chat Webcam, Minh có hỏi tôi về Ju, tôi kể lể rằng nó là một đứa kì quái, phá phách và hay làm phiền tôi. Minh lặng thinh nghe tôi kể chuyện, thỉnh thoảng mỉm cười rồi gật đầu. Nghe tôi than thở một lúc, Minh mới mở lời.

- Đó là một chàng trai mạnh mẽ. Tin Minh đi.

Tôi biết. Minh nói đúng. Ju là một chàng trai mạnh mẽ và khá độc lập. Nhờ Ju, tôi thấy mình khác trước. Theo một hướng tích cực hơn.

Tôi không còn hay than vãn về những gì đã xảy ra, hay những rắc rối mà tôi gặp phải. Thay vào đó, Ju chỉ cho tôi cách nhìn khác đi, tích cực hơn. Ví như khi công việc làm thêm của tôi có chút rắc rối, Ju thường ngồi nghe tôi huyên thuyên, sau rồi chỉ cho tôi những gam màu khác trong những điều rắc rối ấy. Thì ra nếu nhìn mọi rắc rối trong cuộc sống bằng con mắt khác, sẽ thấy những thay đổi thật đáng ngạc nhiên.

Ju cũng thường cùng tôi làm những điều điên rồ theo cách mà tôi muốn. Đi xe thì ngồi ngược lại ở phía sau. Ăn Kem vào mùa đông. Thổi cả chùm bóng bay xong lại cười man rợ cầm một chiếc kim để chọc thủng. Tập chơi ghi-ta bằng cả hai tay.

Mùa đông cũng lặng lẽ trôi qua, với những kỉ niệm khó quên như vậy.

***

Hè đến. Tôi lao đầu vào học để thi hết môn. Còn Ju thì chăm chỉ tới lớp học thêm.

Cửa nhà lúc nào cũng trong tình trạng khóa ngoài, cả tôi và nó đều bận với những lịch học kín mít. Tôi cũng thấy nó lạ. Bớt quậy phá, bớt nói nhiều, cũng bớt chọc tôi hơn.

Tôi hồ nghi có lẽ do nó học nhiều, nên tính khí thất thường. Nhưng sau rồi cũng ngẫm lại cái điều mà mình hồ nghi kia chưa chắc đúng. Bằng chứng là chỉ còn 1 tháng nữa là thi tốt nghiệp, ấy vậy mà chẳng thấy nó học hành gì.

Chiều Chủ Nhật là thời gian rảnh duy nhất của tôi, nhưng vẫn phải ở nhà để làm bài thuyết trình. Năm hai đại học, sau khi thi hết môn, chúng tôi phải làm một bài thuyết trình tổng kết môn học.

Trong khi tôi ngập trong đống sách, thì thỉnh thoảng ngước đầu lên, cứ thấy một cái bóng thập thò ở ngoài cửa sổ. Lúc đứng dậy xem nó là cái gì, thì cái bóng đen đó vụt biến mất. Tôi chắc chắn đó là Ju. Nhưng lẽ nào học nhiều quá, giờ ít học đi, nó bị tẩu hỏa nhập ma chăng???

Đến khi nó cứ lấp ló như vậy độ chục lần, tôi bực mình, gạt đống sách vở sang một bên, giậm chân bành bạch trước cửa.

- Ju. Bộ điên à?

Nó nghe vậy, thò đầu ra ngoài cửa sổ, lắc đầu nguây nguẩy, sau lại biến mất.

Điên mất!

Nhưng rồi tôi cũng phấp phỏng đoán ra cái lí do. Té ra là nó đang trốn một đứa con gái.

Tôi để ý thấy có một cô nhóc gần tuần nay, chiều nào cũng thập thò ở đầu cổng. Khi tôi vừa dắt chiếc xe đạp ra ngoài chuẩn bị đi làm thêm, thì nó vụt chạy tới. Nó nhìn tôi một lúc, sau ngập ngừng.

- Chị. Anh…Anh Ju có nhà không ạ?

Tôi té ngửa. Việc tên nhóc Ju đó có ở nhà không sao lại hỏi tôi? Tôi liếc nhìn nó một lượt, con bé có mái tóc xoăn nhẹ và đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Lâu không thấy tôi trả lời, con bé lí nhí lần nữa.

- Em thấy anh Ju nói khi nào muốn gặp anh ấy thì cứ nói với chị. Vì chị nhà cạnh anh ấy.

Một luồng khí nóng bốc lên trong người. Tôi biết là cái tên Ju cà chớn này nó lại bày trò quái quỷ gì đây mà. Đâu phải bỗng nhiên nó lại dở chứng ra như thế.

Tôi cười như không.

- Em nhầm người rồi. Chị là nhà đầu tiên. Không ở cạnh nhà Ju bạn em.

- Ủa. Em nhầm sao được. Cả xóm trọ này có mỗi mình chị có xe đạp không giỏ thôi. Anh Ju dặn em như thế.

Tôi tím hết cả mặt mũi. Rồi cũng cười cười.

- Thế em là…

- Em là Mai Anh. Học kém anh Ju một lớp. Em…em… em đến đây để tìm anh Ju.

- Có chuyện gì vậy em?

Nhìn vẻ mặt có điều quá quan tâm của tôi, con bé thẹn thùng.

- Em muốn theo đuổi anh ấy.

Tôi choáng! Đúng là rất đậm chất teen!

- Ầy. Thế này em. Giờ chị đi làm thêm. Có gì muốn nhắn với Ju thì lúc nào gặp, chị nhắn nhóc ấy cho Mai Anh nhé.

Con bé hồn nhiên đáp.

- Vâng! Chị bảo anh ấy nhắn tin trả lời em nhé!



Tiếng xích xe đạp lạch cạch xen lẫn với nỗi bực tức của tôi. Rõ là cái tên nhóc hàng xóm lắm chuyện. Chuyện tình cảm của nó lại còn lôi cả tôi vào. Thi thố đến nơi rồi, còn bày đặt yêu với đương. Rõ là lắm chuyện!

Mùa hè, với những cơn mưa rào bất chợt không khỏi khiến tôi bực mình. Rõ ràng lúc trước trời vẫn nắng trong, thế mà chẳng mấy chốc, đổ mưa ngay được. Đã thế, công việc ở tiệm bánh hôm nay cũng không mấy suôn sẻ, đi làm về lại gặp ngay cơn mưa rào bất chợt. Rõ là đen thui.

Phi chiếc xe về nhà, tôi ướt như chuột lột. Vội vàng mở cổng. Chẳng biết Ju về khi nào, thấy tôi, nó cầm một chiếc ô to sụ ra, hốt hoảng.

- Ủa. Chị đi làm mà quên áo mưa sao không gọi anh?

Tôi nhìn thấy cái vẻ mặt gần như mất tích cả tháng trời của nó, cáu.

- Cũng còn nhớ chị là ai cơ à?

Ju một tay dắt xe cho tôi, một tay cầm ô, nó thản nhiên đáp.

- Thì cứ nhớ là có một người hàng xóm chiều cao đến vai anh là được.

Tôi cau mày nhìn nó.

- Ướt thì cũng ướt rồi. Che ô làm gì nữa. Mau vào học đi. Học xong thì lo nhắn tin cho Mai Anh. Sao việc gì cũng đến tay chị thế?

Nó bỗng dưng cười. Sau phát ra thành tiếng. Tôi lườm nó mấy cái, rồi cũng cố tìm cách mở cửa phòng. Trước khi đóng cửa lại, tôi quát nó câu cuối.

- Ở ngoài đó mà cười.

Thay bộ quần áo ướt, chuẩn bị đồ ăn và mang sách vở ra chuẩn bị học bài. Chừng 30 phút sau, tôi nhận được tin nhắn của nó.

- Biết là chị đi mưa không bị ốm. Nhưng vẫn cứ nhắc chị đừng để tóc ướt khi ngủ. Dễ cảm lạnh đấy.

Tôi lườm cái tin nhắn của Ju, cau có nhắn tin lại.

- Lo cho Mai Anh đi. Kệ chị.

- Haha.

Ngay cả nhắn tin nó cũng cười. Ngay cả khi nó cười cũng làm tôi điên tiết.

***

Hôm sau, tôi dậy thật sớm. Cố gắng ra khỏi nhà trước tiên. Đầu tiên là không muốn giáp mặt với cái tên Ju đấy, sau là cũng không muốn đụng mặt nhỏ Mai Anh suốt ngày hỏi tôi : " Chị ơi, anh Ju có nhà không chị."

Vừa dắt xe ra ngoài cổng, tôi có thấy vài ba bóng người. Cũng có chút hồ nghi, tôi dựng chân chống xe, đi sát vào mép tường, lén mắt nhìn qua khe nứt nhỏ sau cổng sắt.

Tôi lờ mờ nhận ra nhỏ Mai Anh. Nhưng lần này, nó không đi một mình, mà cùng với hai nhỏ bạn chạc cùng tuổi khác. Cả ba đứa cứ thập thò ngoài cổng. Tôi đúng là bái phục khả năng của con nhỏ, mới 6 giờ sáng. Phen này, chắc Ju không gặp nó thì không xong rồi. Khi tôi định bụng đi lối cửa sau, thì có thấy vài tiếng xì xào.

- Mai Anh. Đây hả. Nhà Ju đây hả. Sao lần trước đến nhà to lắm cơ mà.

- Ừ. Đây nhà trọ. Cũng là nhà Ju. Nghe bảo trọ để ôn thi. Và cũng vì cái con nhỏ mà Ju nói.

- Nhỏ mà Ju bảo thích đấy hả. Khiếp. Chắc phải xinh lắm. Nhà to thế mà không ở lại chui vào chỗ trọ sinh viên này vì nhỏ đó.

- Ôi dào. Tao gặp rồi. Nhìn mặt cũng phổ thông thôi. Nhìn lâu cứ thấy đần đần. Hình như sinh viên năm hai.

- Ủa. Hơn tuổi à.

- Ừ. Nhưng mà trông cứ như đứa lớp 10.

- Không phải thế chứ. Mà tên gì?

- Tên Ki. Kì cục.



Tôi suýt té. Nó, cái con nhỏ Mai Anh kia, nó bảo cái tên tôi kì cục. Tên của tôi kì cục? Kì cục? Lớp 10. TRông đần đần à? Rõ là cứ chị chị em em với nó suốt, ra là nó là kiểu như thế này. Đúng là cái vẻ bề ngoài dễ đánh lừa người khác mà.

Tôi hùng hồn, định ra phân bua thắng thua, thì ngoài cổng, có tiếng của Ju.

- Làm gì ở đây vậy?

Mấy đứa con gái giọng cũng có vẻ hốt hoảng, đứa nọ đùn đẩy đứa kia, sau mới có tiếng.

- Bọn em đi ngang qua.

- Thế đi tiếp đi.

Chẳng biết nét mặt của Ju khi đó như thế nào, mà cả lũ con gái vùng vằng bỏ đi. Khi cánh cổng sắt chuẩn bị mở, tôi cuống cuồng chạy ra chỗ chiếc xe đạp, định bụng chuồn thẳng.

- Hey. Thuốc này chị ơi.

Khi tôi quay đầu lại, thấy trên tay Ju có một bìa thuốc cảm, tự dưng thấy cổ họng nghèn nghẹn. Miễn cưỡng hỏi nó.

- Đi mua thuốc à?

- Đúng. Hôm qua chị đi mưa nên anh mua cho đấy.

Nhìn ánh mắt trong veo như phủ một làn nước mỏng của nó, tôi thấy cổ họng đắng ngắt. Thấy vậy, Ju chạy đến bên tôi.

- Chị sao vậy?

- Em không ở nhà mà lo học bài, chạy đến đây làm gì?

Nó có chút ngập ngừng. Sau rồi đá vu vơ một viên sỏi dưới chân. Hỏi nhỏ.

- Chị nghe thấy mấy đứa con gái kia nói chuyện rồi à?

- ừ.

- Nghe thấy cả….

- Cả đoạn nhỏ Mai Anh nói em thích chị.

Tai nó bỗng dưng đỏ phừng phừng. Miệng thì ấp úng không nói được lời nào. Nhìn dáng vẻ của nó, tôi phì cười.

Nó lừ mắt nhìn tôi.

- Bộ buồn cười à?

Tôi không trả lời. Chính xác là không thể trả lời được vì miệng vẫn cứ mở rộng đến mang tai vì buồn cười.

Hôm nay, trời nắng trong veo.

***

Cầm tờ giấy đỗ đại học trên tay, nó gào lên.

- Chị ơi. Ngày mai đợi anh đi học với nhé!

Có những chiều, khi Ju siết chặt tay tôi băng qua những con phố cổ Hà Nội, tôi có thì thầm hỏi Ju vì sao những ngày ôn thi đại học lại hay tránh mặt tôi, và vì sao chỉ khi đỗ đại học rồi, Ju mới nói thích tôi.

Lúc ấy, Ju siết chặt tay tôi hơn nữa, đáp.

- Tránh mặt chị để dễ ôn thi hơn đấy. Nhìn mặt chị chỉ muốn cãi nhau. Với lại, có nhiều lần thấy cứ nhớ nhớ, thập thò chạy sang, toàn bị chị gào rồi quát. Bây giờ thì không thế rồi, trước giờ cứ nghĩ chị học đại học, nên anh không dám cãi chị. Giờ anh cũng vào đại học rồi nhé. Anh cũng học sửa xe đạp rồi. Khi nào anh với chị đi chơi, xe có tuột xích không lo dắt bộ như lần trước nữa. À. Giờ không kêu chị nữa, kêu "em" nhé. Haha.

Mặc dù nghe lời giải thích của Ju, tôi tức phát điên. Nhưng cũng cảm thấy trái tim bình yên đến lạ. Tôi biết, Ju không nói yêu tôi một cách vội vàng, vì Ju sợ tôi nghĩ xa xôi, nghĩ rằng đấy chỉ là tình cảm nhất thời. Chỉ là tôi nhận lời yêu Ju để thực sự quên đi một người. Tình yêu vẫn luôn cần thời gian. Thời gian để quên đi một người. Và cần thời gian, để yêu một người khác.

***

Nếu có chia tay, thì đừng nhìn lại những gì đã qua và sống trong quá khứ. Luôn có những cánh cửa khác mở ra, và có những điều tốt đẹp đang đợi ở phía trước.

Chỉ là : Sau khi chia tay. Có đủ dũng cảm để bắt đầu một tình yêu mới?! Phía bên kia đường, dưới những tán cây lòa xòa trong nắng. Có một chàng trai vẫn nhìn một đôi trai gái bên kia đường, rồi nở một nụ cười ấm áp. Chàng trai đó là Minh. Thực ra, Minh không hề sang Mĩ dù anh đã dành được suất học bổng toàn phần. Trước ngày bay, Minh đột ngột hủy. Sau rồi biết cô gái mà anh không thể nào quên có đăng kí học ghi-ta, anh đăng kí vào lớp ghi-ta ấy. Minh mong rằng, sự quay lại của anh không phải là quá muộn. Nhưng, cô gái mà anh đã buông tay ấy, đã nắm một bàn tay khác.

Minh chưa từng hối hận vì đã chia tay Ki. Anh chỉ hối hận, vì đã không đủ can đảm để yêu.

Nhưng…

Chia tay, cũng không phải là hết yêu!