Anh Của Em, Đừng Của Ai
Vài chậu thược dược vừa được chuyển tới để trang trí hàng rào của khu sân sau. Là thược dược đỏ. Cô nhón từng bước chân lên hàng gạch chắn giữa luống hoa và lối đi, hai cánh tay dang rộng như thể muốn bay lên, tà váy màu hoa thược dược cùng mái tóc dài màu nâu hạt dẻ loăn xoăn cũng bay bay trong gió. Đông về rồi. Hít hà cái hơi lạnh mơn man đầu mũi, cô gọi thật khẽ như chỉ để một mình mình có thể nghe thấy:
- Anh ơi...
Trong con nắng tàn về chiều, cô nghe thấy tiếng anh như tiếng của gió:
- Ơi?
Thược Dược quay đầu lại phía sau, nhoẻn miệng cười, kì lạ thật, anh vẫn ở ngay phía sau cô đấy thôi. Anh chưa bao giờ đi xa khỏi con đường này, con đường có dấu chân cô từng qua, chỉ cần cô còn gọi, anh sẽ còn đi theo, sẽ còn đáp lại những lời gọi chẳng đầu chẳng cuối ấy.
Anh đưa tay, gạt những lọn tóc bay lòa xòa trước khuôn mặt trắng trẻo, Thược Dược cúi đầu nhìn những bông hoa dưới chân và mỉm cười. Cuộc đời này vốn dĩ chỉ cần có anh thì ngày nào cô cũng có thể gọi tên bình yên.
- Thược Dược!
Tiếng gọi lanh lảnh của một cô gái khiến cô giật mình, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhưng anh lại đi mất rồi, bao giờ cũng thế, anh luôn đi vội vàng chẳng để cô kịp chào tạm biệt, anh ngại gặp người lạ tới vậy sao?
...
Cô sinh ra vào một ngày đầu đông, khi cái rét còn chưa kịp chạm tới những ô cửa kính, chỉ có những con nắng hanh và những cơn gió mát réo rắt hát những khúc tình ca đầu mùa. Khu vườn nhỏ bé trồng đầy những luống hoa thược dược đỏ, ngày cô ra đời, những bông hoa thược dược bung nở rực rỡ. Mẹ nói cuộc đời này nếu có cô đơn cũng hãy cứ mạnh mẽ, cô gái nhỏ hãy học cách mỉm cười tươi tắn như những cành thược dược ngoài kia – kiêu hãnh và rạng rỡ.
Cô gặp anh cũng vào một ngày đầu đông, nhưng lúc này cái rét đã kịp ôm lấy đôi vai gầy bé nhỏ. Những con nắng hanh héo hắt tìm góc để tàn, cô xuýt xoa đôi tay đỏ ửng lên vì lạnh, bất cẩn, cô đã đụng phải anh, khi ngẩng đầu lên, nụ cười trên đôi môi mỏng như nắng ấm rẽ ngang qua mùa đông trên lối cô về.
Cô vẫn còn nhớ trên tay anh lúc đó là một chậu thược dược nhỏ, anh hỏi cô đường tới một căn nhà có vườn hoa ở cuối phố. Ngày ấy cô cũng đi phía trước, để mặc vạt áo đỏ cùng mái tóc xoăn bay bay trong tầm mắt anh, cô bước lên hàng gạch nhô cao bên vỉa hè, làm dáng giống người đi trên dây, líu lo một khúc ca anh không biết tên, rồi bất chợt, cô gọi thật khẽ:
- Anh gì ơi...
- Ơi?
- Sắp tới rồi. – Cô quay lại và mỉm cười, nụ cười long lanh từ khóe môi tràn lên đáy mắt.
- Cô bé, em tên gì?
- Thược Dược. – Giọng cô trong vắt, cô rút từ trong túi áo ra một sợi dây đỏ, túm gọn mái tóc lòa xòa, cột lên một chiếc nơ xinh xắn. Từ lúc đó anh đã biết, mình đã trông thấy một đóa hoa nở giữa mùa đông.
Anh là học trò cũ của mẹ cô từ nước ngoài trở về. Mẹ cô ốm nặng, anh đến thăm rồi còn giúp dọn dẹp những mảnh đổ vỡ trong căn nhà nhỏ sau cơn bão trước đó. Anh nắm tay người mẹ ốm yếu của cô, lắng nghe những đau thương cuộc đời bà đã phải gánh chịu. Bà sống bấy nhiêu năm cuộc đời, giây phút hạnh phúc nhất có lẽ là lúc cô được sinh ra. Khi nhắc tới cô gái nhỏ, khóe mắt bà kìm nén những giọt nước mắt chực trào, rồi đây khi bà không còn nữa, cô gái nhỏ ấy sẽ đi về đâu?
Anh đặt vào tay cô chậu hoa thược dược, đôi bàn tay cô lạnh ngắt nhưng miệng cô vẫn cười. Cô đã học cách phải cười trước cuộc đời này dẫu cho nó có xô cô ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa. Lúc mới bước chân vào căn nhà nhỏ, anh rùng mình vì cái lạnh chạy ùa vào từ những khung cửa sổ lớn – những khung cửa mở ra những bông hoa đỏ thắm. Anh nhận ra rằng, người giáo viên cũ của mình đã sống qua những năm tháng mùa đông lạnh lẽo của cuộc đời này bằng nụ cười của người con gái đẹp như cành thược dược ấy.
Cô đặt món quà của anh trên chiếc bàn cạnh cửa sổ để mỗi khi gió về, chiếc chuông nhỏ vang lên, cô sẽ lại nhìn về phía đó nhớ về ngày chàng trai như nắng ấm bước vào cuộc đời cô.
...
Sau ngày hôm đó, anh còn xuất hiện trong căn nhà nhỏ nhiều lần nữa. Thược Dược thích mỗi chiều được đứng ở đầu con phố quen, chờ đợi một bóng hình quen, đan bàn tay mình vào tay anh rồi được anh cho vào túi áo.
- Giá như em bé xíu lại nhỉ?
- Để làm gì?
- Để chui vào túi áo anh cho gọn, theo anh đi khắp nơi.
Anh chỉ cười rồi xoa mái tóc dài loăn xoăn của cô. Anh cũng muốn thế, muốn cô nhỏ xíu lại, anh đem đi khắp nơi, chỉ cần mở túi áo là sẽ thấy cô, chỉ cần cô ở trong túi áo anh sẽ bảo vệ cô suốt đời.
___
Trắng.
"Em cứ luôn mơ một giấc mơ trống trải, trong cơn mơ ấy anh đã bỏ em đi."
Quá khứ như câu chuyện ngọt ngào được kể vào mỗi tối mùa đông lạnh đến cắt da cắt thịt. Chiếc váy đỏ được treo bên cánh cửa sổ mở hé, gió đung đưa ve vãn những nỗi nhớ không tên. Bộ quần áo trắng mỏng manh ôm lấy cơ thể gầy gò, căn phòng chẳng có gì ngoài chiếc giường đơn, chỉ có màu của đông – cái màu trống trải, lạnh lẽo. Căn phòng nhỏ xíu mà cô tưởng rằng rộng lắm, cô ngồi bó gối ở góc phòng, bốn bức tường trắng, chiếc giường trắng, cánh cửa sổ trắng, chỉ có cô là có hơi thở - ấm áp nhưng nhỏ nhoi tới đáng thương.
Thược Dược tiến lại gần chiếc cửa sổ mở hé, khung cửa sổ được hàn những song sắt như tấm lưới chắc chắn, chỉ có những cơn gió mới có thể uốn cong mình để vào đây. Cô nhớ mẹ. Mẹ của cô bị ung thư nhưng bà chẳng nói với ai, bà cứ một mình chống chọi lại những cơn đau, một mình chắn lại lối đi của Tử Thần. Đến ngày bà ra đi, bà chẳng thể nói được câu nào, chỉ có ánh mắt bà đau đáu những nỗi lo không dứt. Giờ phút cuối cùng bà vẫn chỉ lo cho con gái mình, cuộc đời này vốn bất công với bà, lấy đi của bà hết thảy tất cả, cả sức lực cuối cùng để có thể ở bên đứa con gái bé nhỏ của mình. Bà ra đi trong nuối tiếc, bà tự hỏi bà đi rồi thì con bà sẽ ra sao? Bà đi rồi thì con bé biết dựa vào ai để giữ cho nụ cười trên môi nó đừng tắt? Vào đêm đông lạnh giá ấy, cô gục xuống bên quan tài của mẹ, nước mắt chẳng thể lăn ra khỏi khóe mi bướng bỉnh, khuôn mặt trắng trẻo gần như vô cảm, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, nụ cười cứng ngắc. Khi anh ôm cô vào lòng, chút hơi ấm còn sót lại của đôi tay rắn chắc không đủ để làm nóng trái tim cô.
Cô cũng nhớ về cha. Người đàn ông cao lớn có hình xăm khắp người. Sau một tai nạn, ông mất đi khả năng làm việc, ông lao vào rượu chè, cờ bạc, trong căn nhà nhỏ ấy vốn chẳng có gì giá trị nhưng cũng bị ông đem đi bán bằng sạch. Mẹ vì phải làm việc lao lực để trả những món nợ của người đàn ông kia đem về mà ốm đau liên miên. Mỗi lần ông say, ông trở về trong hình hài một con quái vật. Ông đập phá mọi thứ, chửi rủa và đánh đập vợ con. Mùa đông vốn chẳng có bão nhưng ông ấy luôn đem về đây những cơn bão của con ma men. Mọi thứ sau "bão" trở nên đổ nát, chỉ duy nhất vườn hoa của mẹ là ông không động đến. Có lẽ sâu thẳm trong ông vẫn còn một thứ thuộc về mẹ mà ông tôn thờ.
Mẹ mất. Lúc không có ai ở đó, người cô gọi là cha – gần như phát điên – ông cầm ghế đánh đập cô, chửi rủa cô, mặc cho cô ngất đi, máu me nhuộm đỏ bộ đồ tang, ông vẫn đánh. Ông gào lên những câu chửi vô nghĩa, ông nói vì cô mà vợ ông mất, vì cô mà cuộc đời bà khốn khổ. Cô biết, vì sinh cô mà mẹ yếu đi nhiều, bà thậm chí còn suýt không giữ được mạng sống. Cha cô từ lúc cô có mặt trên cuộc đời này vẫn chưa một lần đối xử với cô như một người con. Kể cả khi cô phải nghỉ học để đi làm thêm kiếm tiền trả nợ cho ông. Nhưng chưa một lần cô nghĩ rằng ông đáng trách, chỉ là cuộc đời này quá ác độc với gia đình cô mà thôi.
Lỗi chẳng thuộc về một ai cả. Người đàn ông ấy quá yêu vợ mình, nhưng để sinh ra cô, bà đã mất đi một nửa tính mạng. Lẽ ra phải vui mừng vì ông trời vẫn còn có lúc ưu ái số phận bọn họ nhưng một tai nạn đã cướp đi của ông lý trí của một con người. Ông mất đi khả năng làm việc nặng, một người đàn ông lớn tuổi, không bằng cấp, với ông là cả một quãng đời khó khăn. Ông sống nhờ vào rượu chè, con ma men kể ông nghe những câu chuyện khiến ông quên đi cái khắc nghiệt của cuộc sống, nó khiến ông mỗi lần về nhà sẽ không nhìn thấy cảnh người vợ ốm yếu cặm cụi đan từng món đồ thủ công bán lấy tiền, đứa con gái chạy ngược chạy xuôi tìm những công việc làm thêm quá sức.
Sau đám tang của mẹ, cha cô đã bỏ nhà đi, chẳng ai tìm thấy ông ấy. Anh nói muốn đưa cô về sống chung với mình nhưng cô từ chối, cô muốn ở lại căn nhà bé nhỏ này, chăm sóc vườn hoa bé nhỏ, học cách cười trên mọi nỗi đau, mọi nỗi cô đơn của cuộc đời. Cô biết ơn vì cuộc đời vẫn còn để anh ở lại bên cô, tia sáng cuối cùng cô có thể bấu víu, những gì người con trai ấy làm vì cô giúp cô hiểu rằng cuộc đời này vẫn còn đáng sống.
Anh chưa bao giờ nói anh yêu cô hay anh cần cô nhưng cô biết anh sẽ ở bên cô. Ngay cả bây giờ, khi phải một mình đối mặt với căn phòng trống trải này cô vẫn tin anh sẽ ở bên mình, ngay cả khi, những nỗi đau trong tim cô đang rách ra như vết thương hở miệng – những nỗi đau rất thật.
...
Hôm nay anh lại đến, anh vẫn đi phía sau cô như anh vốn dĩ, vẫn đáp trả những câu gọi không đầu không cuối, và lại biến mất lúc nào chẳng hay.
Mỗi lần cô cất tiếng gọi, có lẽ anh chẳng biết cô đã rút lấy bao nhiêu can đảm để có thể nói tiếp những câu dài sau đó, nhưng cô lại thôi, vì trái tim nhỏ e ngại những gì chưa đến. Nếu lỡ như nói ra rồi, anh lại chẳng là anh của cô nữa, đôi chân ấy lại chẳng đi phía sau cô nữa thì trái tim này biết phải làm sao?
Cô nhắm hàng mi dài, hơi cúi thấp đầu, miệng khẽ mỉm cười – nụ cười e thẹn, ngại ngùng – bàn tay đưa vào không trung – nơi anh vừa đứng – vờ như đang chạm vào vạt áo anh, lại vờ như khẽ nắm lấy, vờ như anh vẫn ở đó, thì thầm những câu nói dài, có những từ nghe rõ, những từ khác như gió bay đi:
"Mình là của nhau anh nhé, để khi bàn tay em đưa ra không sợ hãi phải kiếm tìm một bàn tay nắm lấy. Mình là của nhau, để khi em đưa mắt nhìn quanh sẽ gặp ánh mắt anh ấm êm, đủ để biết mỗi bước chân vẫn có anh theo dấu. Mình là của nhau, để khi em gọi tên anh còn có người đáp trả, còn nghe thấy tiếng "Ơi" thật an yên. Anh, anh của em, đừng của ai anh nhé..."
Những câu nói cô viết ra từ rất lâu nhưng chẳng dám đọc để anh nghe, chỉ dám thuộc tới từng dấu chấm, dấu phẩy, chỉ dám ôm trong tim, thì thầm một mình mình nghe, một mình mình biết.
___
Đen.
"Đến lúc tỉnh dậy em mới biết mình vốn chẳng nằm mơ."
Cô gái ở phòng bệnh cuối hành lang nhập viện cũng khá lâu rồi nhưng rất ít khi thấy người nhà cô ấy. Những ngày đầu có một thanh niên trẻ tuổi hay ra vào nhưng dần rồi chẳng thấy đâu nữa. Có vài người nghe được chuyện ở đâu đó kể lại rằng, mẹ cô ấy bệnh mà chết, bố bỏ đi, một mình cô sống trong căn nhà cũ, ngày ngày vẫn tưởng tượng rằng mẹ mình còn sống, vẫn thường ngã nhào xuống đất tưởng tượng cảnh bị bố đánh, một người thanh niên trẻ đã đưa cô vào viện. Sau một loạt các loại kiểm tra lằng nhằng, cô mơ màng nghe bác sĩ nói một loại bệnh, hình như là "Schizophr..." gì đó, nói đơn giản là tâm thần phân liệt. Căn bệnh này là một trò chơi rối loạn đặc trưng của tổ chức thần kinh dẫn đến những ảo giác trong cuộc sống người bệnh. Bác sĩ giải thích là có thể do di truyền, do diễn biến những năm đầu đời, tâm lý và môi trường xã hội.
...
Ngày vào viện, mọi người nói gì cô nghe không hiểu, cô chỉ biết mình có bệnh và anh nói cô cần chữa bệnh. Những ngày đầu tiên dù anh rất thường xuyên vào thăm cô nhưng cô vẫn thấy nhớ anh vô cùng, vẫn nài nỉ anh để được ra ngoài:
- Em phải khỏi bệnh đã chứ.
- Em khỏi rồi mà, anh không tin em sao?
Anh cười thật hiền, nụ cười vẫn ấm như cô vẫn biết.
- Ừ, vậy anh sẽ đưa em ra.
- Bao giờ?
- Ngày đông tàn, nhé?
- Ngoắc tay đi.
Khi hai bàn tay đan vào nhau, cô vẫn đếm từng ngày chờ đông tàn nhưng tới nay đông đã hai lần tàn và cô vẫn chưa được đi khỏi nơi trống trải này. Dần dần, cô quen với cái lạnh lẽo và cô quạnh nơi đây, cô làm bạn với con nắng hanh, với những cơn gió mượt mà. Dần dần, cô chẳng còn buồn nữa vì ngày nào anh cũng tới, cũng bước thật chậm phía sau lưng cô.
...
Cô gái nhỏ chẳng biết gì cả, cuộc sống bình yên ấy vốn chỉ do mình cô vẽ ra thôi. Đã từ rất lâu rồi, anh ấy chẳng còn tới nơi này nữa. Những buổi chiều chỉ có mình cô mặc chiếc váy đỏ bước đi trong khoảng sân sau của bệnh viện, mình cô gọi, mình cô quay lại và mỉm cười. Người mà cô nghĩ rằng lúc nào cũng bước theo phía sau chân mình, chỉ có một mình cô thấy, một mình cô vui.
Cô gái tội nghiệp, chỉ có mình cô là không biết mà thôi.
Cũng có những đêm cô giật mình thức giấc, cô biết có những điều không phải là thật nhưng con tim cô lại không muốn tin. Cô cứ chối bỏ hết lần này tới lần khác, vẽ ra cho mình một viễn cảnh không có thương đau.
...
Một vài cô y tá mới chuyển tới làm thực tập sau khi khám bệnh cho cô có nói chuyện với nhau. Vẫn chỉ là những câu chuyện người ta truyền miệng, có cả những chuyện cô đã biết, có cả những chuyện cô lần đầu mới được nghe, ví dụ như chuyện về cái chết của anh.
Anh bị tai nạn sau một lần từ viện thăm cô trở về. Tai nạn xảy ra ngay gần bệnh viện. Khi đưa cô vào viện, anh đã đóng một khoản phí rất lớn nên sau tai nạn của anh, các bác sĩ vẫn giữ cô ở lại nhưng không ai nói cho cô biết về sự thật ấy.
...
Cô ngồi bó gối trong căn phòng trắng. Điện đã tắt. Tất cả chỉ còn lại một màu đen. Trống rỗng. Hoang hoải.
Cô đã từng ước cuộc đời mình có thể một lần được mơ giấc mơ an yên.
Cô cũng đã từng mơ rất nhiều giấc mơ trống trải, trong những cơn mơ ấy, anh đã bỏ cô đi.
Cô ngàn vạn lần nghĩ nó chỉ là những cơn ác mộng không mang tên anh.
Nhưng, tới lúc tỉnh dậy rồi, cô lại biết, mình không mơ.
Mọi thứ đến nhanh hơn cô nghĩ, một cái chết để kết lại những câu chữ dài dòng về cuộc đời khốn khổ của cô. Tình yêu của cô là những ngày đông lạnh giá, cố níu chặt trái tim để tìm một hơi ấm nhưng rồi chợt nhận ra nơi ấy cũng trống hoác, chẳng có lấy một trái tim.
Có thể chuyện xảy ra đã lâu rồi, nay nghe lại cô chẳng thể đau đớn mà gào khóc nữa. Hoặc cũng có thể bấy lâu nay sống với linh hồn anh là quá đủ với cô rồi.
Khi lâm vào mê man, cô thấy những tiếng ồn ào, tiếng mở cửa gấp gáp, tiếng bật đèn, màu đen biến mất, những bóng trắng lao vào. Cô chẳng biết họ là ai, là bác sĩ hay là những người ở chốn xa đến tiễn đưa cô? Cô lờ mờ thấy màu máu đỏ loang ra nền nhà trắng, thật nổi bật, lưỡi dao cô giấu trong ống tay áo rơi xuống sàn, sáng quắc.
Người ta cứ nói cô chẳng biết gì nhưng họ mới là người chẳng hiểu gì về cô. Cô không điên, cô chưa bao giờ điên. Cô chỉ sống với những linh hồn chẳng nỡ rời bỏ mình mà thôi.
Cô nằm sõng xoài trong vũng máu đỏ như cành thược dược héo úa giữa đêm đông.