Anh Đừng Buồn Vì Em Mãi Thương Anh...
Anh và cô quen nhau, chẳng phải là tình đầu càng không phải tình cuối. Người ta thường nói cái gì vừa phải cũng là đẹp nhất, đừng nhiều quá cũng đừng ít quá. Thế nhưng hạnh phúc lại nằm ngoài quy luật ấy. Hạnh phúc lưng chừng là thứ khiến cho con người ta đau khổ nhất. Tình yêu của anh và cô cũng là một kiểu lưng chừng như vậy. Nó đủ nhiều để cả hai có thể cùng nhau đi qua chặng đường dài ba năm. Nhưng lại chẳng đủ lớn để có thể nắm tay nhau đi hết chặng đường dài còn lại.
Ngày đó cô 20, độ tuổi của sựa mộng mơ và tươi trẻ. Gặp anh rồi yêu anh bằng thứ tình yêu trong xanh và cuồng nhiệt nhất. Cô dành cả tuổi thanh xuân của mình cho anh mà chẳng chút mảy may lo sợ. Ngày ấy với cô, tương lai là một thứ gìđó tươi đẹp và mang đầy màu sắc, màu của niềm tin, của hi vọng. Chưa một lần cô nghĩ rằngđến một lúc nàođó cô và anh lại buông tay nhau. Chưa một lần cô nghĩ sẽ có một người dừng lại để rẽ sang một lối đi khác. Ngã rẽ ở tuổi 23 là số phận, là kết thúc cho cuộc tình của anh và cô. Cô đã từng nghĩ sau khi tốt nghiệp đại học, anh sẽ dẫn cô về ra mắt gia đình. Còn cô, cô sẽ về xin phép bố mẹ.Để hai người được lấy nhau. Được cùng nhau xây dựng tổ ấm nhỏ bé của riêng mình.
Nhưng định mệnh có lẽ đã sắp đặt khác. Ở tuổi 23, cô và anh chẳng còn chung lối. Ước mơ kia cũng đành bỏ ngỏ. Những lời hẹn ước năm nào cũng đành lãng quên. Điều day dứt nhất trong cuộc tình này có lẽ là, mặc dù cô đã cố bước thật chậm nhưng anh vẫn chưa một lần muốn đưa tay níu giữ. Để rồi sau tất cả ngần ấy yêu thương cô chỉ đành gói ghém mọi thứ và bướcđi. Trả lại cho anh bầu trời trong xanh và khoảng thời gian vui vẻ phía trước. Hai mươi ba cô chông chênh với những nối nhớ đến thắt tim gan. Nước mắt là thứ duy nhất giúp cô giữ thăng bằng với cuộc sống này...
Anh giờ ra sao, một năm đã trôi qua kể từ ngày chia tay. Anh chắc đã ổn hơn nhiều rồi phải không? Chắc anh cũng đã tìm được tình yêu mới cho cuộcđời mình. Còn em, thời gian chẳng còn là gì với em nữa. Em vẫn lạc lõng giữa ánh đèn đường, vẫn cô đơn giữa dòng người tấp nập. Điều duy nhất đổi thay trong em là niềm tin. Em chẳng còn tin vào tình yêu nữa. Nó quá xa vời, em chẳng thể nào và cũng chẳng muốn gồng mình lên với tới nó nữa. Nhưng dù đau đáu hay mỉm cười, em vẫn tin rằng cả anh và em đều đã có một thanh xuân trọn vẹn nhất. Lời sau cuối muốn nói với anh, chàng trai năm ấy của em à. Dù có những lúc ấm êm hay đôi ba lần khó nhọc, anh cũng đừng buồn vì em mãi thương anh.