Bộ Mặt Thật Của Gã Đàn Ông Chung Thủy
Hương vốn là cô gái xinh xắn, con nhà có điều kiện. Cô và Vũ quen nhau trong một hội thảo về du lịch dành cho sinh viên mới ra trường. Vũ lân la làm quen rồi tán đổ cô không chỉ bằng diện mạo đẹp trai bên ngoài mà còn cả lối nói chuyện cuốn hút, chân thật của anh.
Suốt thời gian yêu nhau, Hương đã không để bạn trai mình bị thiệt thòi khi Vũ được sắp xếp làm việc đúng chuyên ngành tại một công ty du lịch do chính bố cô xin cho chỉ để đổi lại một lời hứa với Vũ. Anh bảo: “Cả cuộc đời này anh may mắn mới gặp được em. Em đừng bao giờ phụ một người chung thủy như anh đó!”.
Mỗi lần đưa Vũ về nhà, anh được cả gia đình cô đối đãi như con ruột trong nhà. Bố mẹ Hương không tiếc lời khen Vũ chu đáo, nhiệt tình trong công việc và yên tâm trao gửi con gái vàng của mình cho anh. Vũ cũng luôn tỏ ra là người đàn ông đúng mực, yêu chiều Hương hết lòng. Nhưng khi Hương ướm thử việc muốn về quê ra mắt bố mẹ Vũ thì anh lại từ chối khéo: “Bố mẹ cũng muốn em về nhưng tại gia đình anh đang sửa chữa nên bừa bộn lắm! Em cố đợi nhé!”
Khi thấy anh tỏ vẻ bứt rứt về khoản tiền lớn để phụ giúp bố mẹ ở quê sửa nhà. Hương thông cảm và hiểu lòng bạn trai nên cô không tiếc tay đưa anh khoản tiết kiệm của mình để anh gửi về phụ giúp gia đình, xem như quà của con dâu tương lai.
Đến khi thấy Vũ khoe nhà đã làm xong muốn đón Hương về ra mắt, cô hào hứng chuẩn bị bao nhiêu đồ biếu tặng gia đình anh. Hương vui mừng vì gia đình Vũ đã chào đón cô rất nhiệt tình, mẹ anh đã tấm tắc khen cô đủ thứ.
Sau khi trở lại thành phố được một thời gian, Hương phát hiện mình đã mang thai gần 2 tháng và báo tin mừng cho Vũ biết để anh liệu đường sắp xếp chuyện cưới xin thì Vũ tỏ vẻ nhăn nhó: “Anh chỉ mới là thằng nhân viên quèn trong công ty, anh còn muốn thăng tiến nữa em à! Vậy nên, em chịu khó bỏ đứa bé đi bọn mình cùng cố gắng làm việc chăm chỉ để sinh đứa khác đi em! Con anh cũng muốn nhưng chúng ta nên suy tính thiệt hơn”. Lúc đó, dù hụt hẫng nhưng thấy Vũ nói có lý nên cô chấp nhận để Vũ đưa đến phòng khám tư để bỏ đi giọt máu trong bụng mình.
Để rồi một thời gian sau, Hương bàng hoàng khi nghe Vũ nói rằng anh đã âm thầm đi dự và trúng tuyển tại một công ty khác tuy là tư nhân nhưng lương cao ngất ngưởng so với công ty mà bố cô xin cho. Lúc đầu Hương thấy buồn lòng vì bị bố mẹ trách mắng vì chuyện này nhưng khi nghĩ đến tương lai của Vũ sẽ tươi sáng hơn nên cô đã ủng hộ anh hết lòng.
Không ngờ, chỉ mới làm ở công ty mới một thời gian ngắn thì Vũ bắt đầu thay đổi. Anh không còn giản dị như ngày nào khi bắt đầu ăn mặc rất sang trọng, lúc nào cũng chỉnh chu đạo mạo, đầu tóc bóng lượn. Thậm chí, vũ còn thích tụ tập bạn bè nhậu nhẹt ở những quán đắt đỏ của thành phố.
Vũ hạn chế liên lạc, không còn gần gũi và tình cảm với Hương như ngày nào. Mỗi lần bố mẹ cô gọi đến ăn cơm thì Vũ lại tìm cách chối từ khéo. Hương thất vọng mỗi lần gọi điện anh luôn tắt máy và hụt hẫng khi đứng trước cửa phòng trọ anh đợi cả mấy tiếng đồng hồ không thấy Vũ về.
Có hôm, cô đợi mãi mới thấy Vũ say bước loạng chọang về đầu ngõ, Hương vội vàng đến dìu anh thì bị anh xô ngã làm tím cả đầu gối. Đêm đó, Hương phải ở lại chăm sóc cho anh. Sáng ra, Hương vội vàng chạy ra chợ mua cháo cho Vũ thì nghe mấy cô bán hàng xì xào về Vũ: “Thằng Vũ có số đào hoa, hết em này đến em nọ xinh đẹp chăm sóc”.
Hương tối tăm mặt mày nhưng kịp định thần khi cho đó là câu nói đùa. Vừa về đến phòng Vũ đã không thấy anh nằm đó nữa, Hương nghĩ chắc tỉnh giấc nên Vũ thấy muộn và đi làm rồi. Thấy chiếc áo sơ mi trắng vứt ra nền nhà, cô cúi xuống nhặt lên mới thấy có dấu son đỏ còn vương trên cầu áo. Hương lặng lẽ khóc và mường tựa con người Vũ đã đổi thay.
Chiều về, Hương gọi điện rồi nhắn tin hẹn tối gặp Vũ để nói trắng đen nhưng anh lại từ chối vì bận họp đột xuất. Hương ủ rũ cùng đám bạn đi uống cà phê ở bờ hồ. Ngồi nói chuyện rôm rả, Hương dần vơi đi chút buồn phiền trong lòng về Vũ. Cô gọi chủ quán gọi một ly trà sữa để lát qua phòng Vũ đưa anh. Đó cũng là thức uống mà trước đây mỗi khi đi dạo với cô thì Vũ thường thích mua dành về một suất.
Cô chưa kịp trả lời câu hỏi của nhỏ bạn về kế hoạch đám cưới với Vũ sẽ diễn ra khi nào thì sự hụt hẫng lại tiếp tục trào lên trong Hương. Thoáng nhìn bên đường, tận mắt cô nhận ra Vũ đang ôm eo một người phụ nữ trẻ đang định tiến vào khách sạn sang trọng. Bàn tay Hương run lên, tim đập loạn xạ, đôi chân như không đứng vững. Hương vội với lấy ly trà sữa đã gói gém dành cho Vũ rồi đứng dậy bất chấp xe cộ để băng qua đường. Khi Vũ và cô gái kia vừa vào cổng thì Hương cũng kịp đến sau lưng anh.
Vũ tím tái mặt mày khi nghe tiếng cô gọi từ phía sau, anh cúi mặt khi nghe Hương hỏi: “Người phụ nữ này là ai? Sao anh lại đi vào khách sạn với ả ta?”. Thấy người phụ nữ kia ú ớ không hiểu lý do, Hương liền đáp vội: “Tôi là người yêu anh Vũ và cũng là vợ chưa cưới của anh ta”.
Người phụ nữ nghe xong liền bỏ đi về, Vũ với theo thì Hương liền hất tung ly trà sữa vào mặt: “Đồ phản bội! Bản chất thật sự của anh giờ tôi mới nhận ra”. Vũ sượng sùng trước con mắt của bao nhiêu người đang nhìn anh. Vũ cố kéo Hương lại giải thích: “Anh xin lỗi! Anh đã định nói lời chia tay rõ ràng với em nhưng chưa có cơ hội, anh sợ em buồn!”. Hương vội vàng gạt dòng nước mắt, đáp lại: “Tôi đã không tiếc một thứ gì vì anh, thậm chí đứa con với anh tôi cũng chấp nhận bỏ đi để nghĩ đến tương lai của anh. Thế mà trước đây anh nói sẽ chung thủy suốt đời, anh chung thủy cái kiểu gì vậy?”.
Hương nhận ra tình yêu mà bao lâu nay cuối cùng cũng tan vỡ, chỉ tiếc bản thân mình đã quá ngu ngơ và khờ dại đi tin một con người tham phú phụ tình như Vũ. Hôm nay, may mà cô phát hiện ra con người thật của anh, một kẻ phản bội không hơn không kém.