Cái Giá Của Tự Do, Đó Chính Là Cô Đơn...
Sáng thức dậy với tiếng rì rầm của cơn mưa đông bất chợt, mưa xối từng gáo nước buốt lạnh đổ ập xuống từng mái nhà như muốn bù đắp cho những tháng ngày mà bóng mây vắng mặt. Mưa lạnh lẽo và giá buốt, nhưng chẳng hề đánh thức những cảm xúc buồn tủi của những tháng ngày đơn lẻ, tưởng chừng buồn thiu.
Có những ngày, điện thoại ngoài mục đích chơi game, lượn lờ vài trang mạng xã hội để đọc tin tức thì chẳng còn mục đích nào khác cả, chiếc điện thoại ngoan ngoãn, im lìm như chú mèo con say ngủ.
Chẳng yêu ai thành ra cái cảm giác chờ đợi, trông ngóng từng tin nhắn, từng cuộc gọi ngắn ngủi cũng bỗng chốc tan biến. Sáng thức dậy theo chu trình định sẵn, chẳng cần ai đó réo rắt bên tai rằng không nhanh sẽ muộn giờ làm. Đêm dù có thức khuya xem một vài tập phim hay say mê trên từng cuốn sách, thì cũng không có ai nhắc nhở nên ngủ sớm để giữ gìn sức khoẻ.
Không yêu ai, kết thúc công việc hàng ngày thay vì những buổi hẹn hò, những cuộc gặp gỡ mang tên lãng mạn thì lại ôm chặt lấy chiếc laptop và nằm cùng với đống bỏng ngô, vắt chân xem một vài bộ phim mà đôi khi còn chẳng nhớ tên, vậy mà cũng hết một ngày dài.
Chẳng thuộc về ai, chẳng phải lo nghĩ rằng hôm nay phải mặc gì, đầu tóc đã gọn gàng chưa, hay khuôn mặt có xấu xí đi đôi phần bởi vài chấm mụn. Lúc này, lang thang ngoài đường với chiếc áo cộc, chiếc quần ngố mặc cho nắng chiếu rát mặt, mặc cho làn da ngày càng ngăm đen. Cũng đâu có hề gì, vì cuộc đời mà, miễn sao mình thích, mình vui là được.
Có những ngày, chẳng còn cần lắm một người con trai nào bên cạnh. Đồ đạc trong nhà hỏng thì tự tay mày mò tìm cách tự sửa, thì ra một mình độc lập ấy vậy mà thú vị! Đêm kéo về, chẳng còn phải phiền lòng vì một nỗi buồn mang tên giận hờn, trách cứ. Cơn buồn ngủ cứ tự nhiên mà kéo đến, nhắm mắt lại rồi an nhiên quẳng hết những lo lắng, toan tính để nó trôi đi với dòng đời ngoài cánh cửa phòng ngủ. Một mình đủ lâu, ta có thể biết cách tự yêu thương chính mình, chẳng buồn lo vì một người nào đó thêm nữa.
Có những ngày, bàn tay trơ trọi giữa trời đông lạnh buốt không còn đòi hỏi nắm giữ một bàn tay nào nữa. Ừ thì đôi khi cũng cảm thấy cô đơn, đôi lúc cũng cảm thấy chông chênh giữa cái thế giới rộng lớn vốn quá nhiều mỏi mệt. Thoả hiệp với nỗi cô đơn là chấp nhận cuộc sống đôi phần thiếu đi sự quan tâm, lo lắng của một người. Nhưng cô đơn không đồng nghĩa với không hạnh phúc, bởi giữa những náo nhiệt của cuộc đời cũng cần lắm những khoảng lặng như bây giờ, để lắng nghe bản thân mình muốn gì và khao khát điều gì!
Cô đơn, ta có thể tha hồ rong chơi ở một nơi chốn chẳng cố định. Không phải lo lắng quá nhiều về việc ở nhà có ai đó đang lo lắng, đang ngóng trông từng ngày để thấy ta trở về. Có những ngày, trái tim chẳng còn dậy lên ham muốn yêu một ai đó thật lâu, thật đậm sâu. Chỉ muốn trở thành một kẻ lãng du mang tên tự do, được làm những điều mà tuổi trẻ nên làm, được sống một cuộc sống chẳng còn ngập chìm trong những nỗi đau mang tên Tình yêu.
Nhưng cái giá của sự tự do lại mang tên Cô đơn?!...