"cài Lại Áo Ngực Cho Em"



Yêu nhau 3 năm, mỗi lần làm xong "chuyện ấy" Hưng thường vật ra ngủ và chẳng biết gì nữa. Và lần này cũng vậy, đang nghỉ ngơi sau đoạn cao trào chiến đấu hết mình, nghe thấy Lan nói vậy mà Hưng giật mình.

Hưng yêu Lan nhưng dường như anh không quá để ý Lan nghĩ gì. Cuộc chinh phục khi yêu cũng diễn ra nhanh chóng, Hưng cũng nhanh chóng có được Lan chỉ sau chưa đầy 2 tháng. Mọi chuyện vẫn vậy nếu không có hôm nay Lan lạnh lùng nói như thế. Có chút gợn nhưng Hưng vẫn ngoan cố: "Chuyện đó sao phải bảo anh? Mọi khi...". Lan nhếch mép: "Mọi khi khác, giờ khác...", "Thôi đừng hâm nữa, những việc làm được thì đừng bảo anh". Lan không nói gì, cô chỉ lặng lặng tự mặc quần áo rồi khép cửa đi ra.

Nhiều ngày sau Hưng không thể nào liên lạc được với Lan nữa, mọi nhắn tin và cuộc điện thoại đều vô vọng. Đầu tiên anh nghĩ: "Đúng là đồ dở chứng, để xem ai cần ai. Chẳng phải phụ nữ sau khi trao cái ngàn vàng thường phải níu giữ đàn ông đó sao?". Anh cũng thôi không nhắn tin hay gọi điện nữa và bụng nghĩ rằng chỉ trong tối nay thôi thể nào Lan chẳng phải gọi lại. Thế nhưng, qua một đêm vẫn không thấy Lan gọi, Hưng cười khẩy: "Để xem thi gan được bao lâu?". Qua 4 ngày thì Hưng không thể yên được nữa, phút nào Hưng cũng nhìn vào chiếc điện thoại mong Lan gọi tới. Không thể chịu đựng được nữa Hưng mới lại nhấc máy gọi Lan thì thậm chí tiêng nhạc chờ quen thuộc cũng chẳng thấy, điện thoại đã tắt máy.

Hưng bắt đầu lo sợ và cảm thấy hụt hẫng mới điên cuồng đến tìm Lan, cửa phòng khóa im ỉm, hàng xóm nói là cô không có ở nhà vài ngày nay. Bất giác, Hưng thấy cồn cào nhớ Lan và dường như sợ mất cô. 2 tuần sau, Hưng gọi vẫn trong tình trạng điện thoại không liên lạc được. Anh lại đến nhìn vào cửa căn phòng khóa im ỉm như mong chờ một phép màu.

3 tuần sau, Hưng lại đến theo thói quen và thấy ánh điện trong nhà. Anh mừng rỡ bấm chuông. Lan ra mở cửa. Cô thật khác. Người con gái có vẻ mềm yếu của anh có làn da rám nắng khỏe khoắn và đôi mắt kiên cường kia chẳng phải là Lan sao. "Sao em lại làm thế với anh? Em đi đâu?", Hưng vừa hỏi vừa định bước vào nhà nhưng Lan đã ngăn lại: "Anh đừng vào. Em đã cho anh cơ hội và định tiếp tục nói với anh điều có thể anh chưa biết. Em không nói cho anh biết em đã khóc ướt gối hay cảm nhận như thế nào mỗi lần sau khi mặn nồng anh đều quay lưng lại với em. Nhưng em vẫn mong một lần anh quay lại... Em là người yêu của anh hay gái làm tiền? Em muốn anh từ đầu khí thế như thế nào thì sau đó hãy nên biết em đang cảm nhận gì, em nghĩ sao...". Hưng nghẹn giọng: "Chỉ là anh vô tâm". Lan nói rõ ràng tiếp từng từ: "Chúng ta đều có quyền vô tâm như nhau. Em đã vô tâm với anh sau khi em nói anh cài lại áo ngực cho em hôm đó. Em không cho phép mình tiếp tục là nạn nhân của sự vô tâm nữa. "Chuyện ấy" chỉ là một điều nhỏ, còn những lời hỏi han khi em mệt, ốm... còn những cuộc điện thoại khi chưa đến lúc anh có "nhu cầu"... tất cả đều không có. Em muốn được một lần làm kẻ vô tâm. Giờ em có thể làm được vì tình yêu của em cũng đã chết dần sau những lần vô tâm của anh. Chỉ có điều em xin lỗi vì đã không báo cho anh trước em đã cảm nhận như thế nào. Đừng tìm em nữa".

Lan đóng cửa lạnh lùng. Hưng nhìn thấy cánh cửa màu xanh quen thuộc thực sự đã đóng lại mà lòng tan nát. Anh biết mình đã sai. Anh không biết mình có thể làm lại được không. Nếu có thể anh sẽ làm lại, sẽ chinh phục lại cô ấy để làm lại tất cả những điều mà cô ấy "nhắc nhở" anh sau 3 năm... chỉ có 1 lần.