Chán Nản Vì Vợ…đẹp!



Tôi là dân kinh doanh bất động sản, năm nay cũng gần 30 tuổi. Tôi là người từng trải trong cuộc sống và cũng đã trải qua rất nhiều mối tình trước khi quyết định kết hôn.

Thú thực, tôi chỉ thích phụ nữ đẹp, càng đẹp, càng nóng bỏng tôi càng bị thu hút. Đàn ông ai chả vậy, làm gì có ông nào không thích ngắm gái xinh đâu. Những người phụ nữ từng đi qua đời tôi sinh viên có, công chức có, dân văn phòng có, nghệ sĩ có nhưng đều có điểm chung, đó là cô nào cũng thuộc dạng sắc nước hương trời. Thế nhưng lúc đó tôi chỉ yêu cho vui, chứ chưa xác định lập gia đình.

Mãi cho đến khi tôi gần 30 tuổi, gia đình thúc ép nhiều quá, tôi mới xác định nhắm một đối tượng để cưới làm vợ. Trong một lần đến ngân hàng giao dịch, tôi tình cờ gặp Hương. Lần đầu tiên tôi đã bị cô ấy làm cho say mê. Hương cao ngót mét bảy, dáng người cực chuẩn, mặt xinh, ăn nói thì ngọt ngào. Nhờ có Hương hướng dẫn, công việc của tôi làm một loáng là xong. Từ hôm đấy, tôi tìm cách tiếp cận. Khi biết Hương chưa chồng con, chưa có người yêu, tôi đã xác định em chính là mục tiêu của cuộc đời mình.

Để tán được Hương, tôi phải đầu tư rất nhiều. Vì xung quanh Hương cũng có rất nhiều đại gia và nhiều người khác sẵn sàng xin chết. Tôi thích em ở điểm, Hương rất độc lập, lại không quan trọng vật chất, tiền bạc với Hương gần như không có nghĩa lý gì. Hương lại khéo léo, vui vẻ, dễ gần.

Khi Hương nhận lời yêu và cưới tôi sau đó không lâu, tôi sung sướng đến phát điên, cũng thấy vô cùng hãnh diện với bạn bè, gia đình. Ai gặp chúng tôi cũng tấm tắc, đúng là trai tài gái sắc. Chỉ riêng có mẹ tôi, bà bảo bà cảm giác Hương không phải mẫu phụ nữ dành cho gia đình. Nhưng tôi gạt đi, tôi thuyết phục mẹ đến khi bà đồng ý mới chịu thôi.

Cưới nhau về, thời gian đầu tôi vô cùng hạnh phúc, dẫn vợ đi đâu, tôi nở mày nở mặt đến đấy. Hương không những xinh đẹp, mà còn giao tiếp giỏi, khiến ai nấy cũng phải trầm trồ. Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra, Hương chẳng hoàn hảo như tôi nghĩ.

Hương cũng thuộc dạng con nhà tiểu thư sống nhung lụa từ bé, nên cô ấy hoàn toàn không biết một chút gì về nữ công gia chánh. Cô ấy không biết nấu ăn đã đành nhưng lại ỷ lại vào mẹ tôi, không chịu học tập, để ý gì. Việc trong nhà cũng không biết quán xuyến. Tiếng là dâu mới nhưng sáng nào cô ấy cũng ngủ đến gần 7h mới dậy, trang điểm xong là ra khỏi nhà, ăn sáng ở ngoài rồi đi làm. Tôi thấy vậy thì góp ý, nhưng Hương xịu mặt bảo em đi làm cả ngày mệt lắm, sáng không dậy sớm được, mà sáng ra ăn cơm em khó ăn. Tôi thương vợ nên đành thôi, chỉ biết lựa lời nói với mẹ, bảo thôi nhà mình cứ ăn bình thường, Hương mớ về chưa quen nếp sống. Dần dần cô ấy sẽ thay đổi.

Hương chẳng bao giờ chịu động tay vào việc nhà. Cô ấy thấy mẹ tôi làm bằng thật nhưng cứ lảng đi. Mẹ tôi nói vài lần, nhưng sau chán cũng không thèm nói nữa, bà nói không muốn mang tiếng mẹ chồng ghê gớm.

Nhưng như thế còn chưa bằng việc Hương không chịu sinh con, cô ấy nói cô ấy còn trẻ, sinh con giờ hỏng hết dáng. Tôi cáu lắm, hôm đấy 2 vợ chồng cãi nhau to, Hương giận dỗi bỏ về ngoại, tôi cũng mặc kệ.

2 ngày sau, vì sợ bố mẹ tôi buồn nên tôi đành cắn răng sang xin lỗi cô ấy rồi đón về. Hương tưởng tôi nhún nhường nên càng lên mặt. Có chồng rồi mà cô ấy vẫn sống như thuở độc thân. Đi làm về vẫn đi cà phê cà pháo, tụ tập bạn bè, thời gian rảnh là đi mua sắm, làm đẹp, ăn mặc thì hở hang,… Đến tôi ngày càng nóng mắt, chưa nói gì đến bố mẹ.

Mới cưới chưa đầy nửa năm mà vợ chồng tôi đã xảy ra bao nhiêu chuyện không vui. Thú thực tôi chán nản và hối hận quá, nếu được chọn lại, tôi thề sẽ không lấy vợ đẹp. Vợ đẹp chỉ để ngắm, chứ để sống với nhau cả đời, đáng ra tôi nên lựa chọn người phụ nữ đẹp về nhân cách, về tâm hồn. Có như vậy, hôn nhân mới bền vững, lâu dài được.