Chẳng Có Gì Rõ Ràng, Vậy Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
Là chuyện yêu đương nửa vời quan tâm nửa vời, hay là chuyện một người yêu và một người hờ hững, vội vàng đến rồi lại vội vàng đi, vội ngọt ngào sau lại vội xa cách... Mối quan hệ như thế không hiếm giữa cuộc đời này, người ta bảo đó là gia vị cuộc sống, chỉ khi nào mệt mỏi, khi nào quá vui ta tìm tới người chia sẻ chút ít niềm vui nỗi buồn để thấy rằng cuộc đời đâu đó vẫn có người lắng nghe ta...
Nhưng mấy ai có thể hiểu được, mối quan hệ chẳng thuộc về nhau ấy sẽ có một ngày giày vò ta trong từng nỗi nhớ, một người sẽ hy vọng người còn lại thì dửng dưng, một người tiến một bước thì người kia sẽ lùi một bước, mãi mãi chỉ là một nửa, chẳng phải bạn bè cũng chẳng thể là yêu...
Nó cũng có một người như thế, một người để nó cố chấp lao vào, cố chấp hy vọng, đứng yên thì nó sợ người sẽ quên mất, bước đến thì nó sợ người bỏ chạy, bỏ mặc thì nó lại sợ lỡ người quay lại thì sao... Ngày qua ngày nó vụn vỡ theo từng cảm xúc, chẳng rõ vì điều gì, chỉ là lòng chỉ thấy ấm áp với người ấy thôi...
Nó bảo với người rằng "chỉ cần người đừng biến mất, đừng biến mất giữa thế gian này", nó sợ, sợ không nhìn thấy người nữa nhưng nó nào hiểu, nhìn thấy mỗi ngày mà không thể thuộc về còn đáng sợ hơn rất nhiều, lưng chừng nỗi nhớ, lưng chừng niềm vui, nụ cười không tròn mà nước mắt cứ thế đua nhau rơi xuống. Đó là mối quan hệ biết rõ lòng nhau nhưng vẫn làm nhau đau đến lạ.
Nó ước được gặp người dù chỉ để nhìn thôi, người bằng xương bằng thịt chứ không phải người mà nó thường nhắn tin và gặp gỡ qua cái màn hình cứng ngắt kia, chỉ nhìn thôi không cần nắm tay không cần ôm... bởi vì nó chẳng có danh phận để nói những gì nó nghĩ chứ đừng nói đến trách móc hay hờn dỗi gì nhau...
Là nó bỏ mặc tất cả mọi thứ chỉ muốn tìm kiếm người, là nó chỉ chờ đợi duy nhất là người, là nó vui theo niềm vui của người, là nó đau khi nhìn thấy người buốn bã, là nó im lặng khi thấy người đang bên một người khác... Là giữa biển người xô bồ, mọi thứ mệt nhoài, tất cả chỉ muốn ngừng thở thì tim nó cũng chỉ nghĩ đến người , đôi lúc muốn điên cuồng nói ra tất cả trải cho hết lòng này... nhưng sau đó là gì, càng muốn gần thì lại càng xa cách... lại thôi, lại ước gì chúng ta chưa ràng buộc...
Con người là vậy phải không, càng không có được càng cố chấp theo đuổi, thích một người như thèm một món đồ chơi mà không thể mua được cứ ấp ủ ngày này sang ngày khác, chẳng biết sao lại cứ hoang phí đời mình như thế, dồn hết tâm tưởng cho một điều không thể, đáng lẽ phải quên đi thì lại cứ để nó ngày một lớn lên, để rồi một ngày nào đó nhận ra chúng ta chỉ là bạn, mà nào có đúng nghĩa là bạn, có lần ta vui vì mình hơn bạn bè một chút thì cũng có lần ta đau đớn nhận ra rằng "không yêu thì tốt nhất đừng là gì của nhau".
Người cứ ở đó, đem nụ cười làm điên đảo cuộc sống của người khác...
Người cứ ở đó, đem nỗi buồn đan vào tim người khác...
Người cứ ở đó, đem mơ hồ xây lên mắt người khác...
Người cứ ở đó bình tâm... làm người khác tan nát...
Chẳng có gì rõ ràng... vậy chúng ta là gì của nhau...