"chỉ Cần Thay Cô Dâu Của Anh Bằng Em Là Được Rồi Còn Gì"



Thời gian này, mặc dù bận rộn, vừa công việc công ty, vừa chuẩn bị cho đám hỏi và đám cưới diễn ra gần nhau trong tháng tới, mệt mỏi muốn chết nhưng tinh thần của Uyên thì vẫn luôn vui vẻ và hào hứng vô cùng. Chỉ 1 tháng nữa thôi, cô và Chiến - người mình yêu thương trao trọn trái tim sẽ chính thức trở thành vợ chồng, mối tình đẹp của 2 người sẽ đơm hoa kết trái ngọt. Cứ nghĩ đến đấy thôi là cô đã hồi hộp khó ngủ yên được rồi.

Cách đám hỏi 3 ngày, mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy. Lễ và tráp dành cho ngày ăn hỏi đã xong xuôi, áo dài Uyên cũng thuê được ở một chỗ rất ưng ý. Đám cưới cách 15 ngày sau đám hỏi cũng đã đặt cỗ, mời khách chỉn chu, phòng tân hôn cũng là cô và Chiến tự tay chọn lựa tỉ mỉ từng món đồ một. Thậm chí Uyên còn đặt may váy cưới, hơi tốn kém một chút nhưng đó sẽ là kỉ niệm mang theo cả đời, cũng đáng giá. Album ảnh cưới cũng đã hoàn thiện xong, mọi thứ chỉ còn đợi ngày giờ lành để tiến hành nữa mà thôi. Vuốt ve những tấm ảnh cưới đẹp tuyệt kia, trong lòng Uyên là một cảm giác hạnh phúc lâng lâng không bút nào tả xiết.

Cách đám hỏi 2 ngày, Chiến tới tìm Uyên, cả người phờ phạc, 2 mắt vô hồn, tràn ngập đau thương. “Có chuyện gì thế anh?” – Uyên quan tâm hỏi. Uyên vừa thốt ra câu hỏi, thì Chiến ôm mặt khóc tu tu như một đứa trẻ, khiến Uyên luống cuống chẳng biết phải làm sao, trong lòng lại có một dự cảm chẳng lành nổi lên. “Em ơi… em ơi… Anh có tội với em! Anh có tội với em!” - Chiến vừa lớn tiếng kêu khóc vừa quỳ sụp xuống trước mặt vợ sắp cưới. Đến lúc này thì Uyên sợ hãi thật rồi, chắc hẳn là một chuyện vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra.

Mãi sau, bình tĩnh lại, Chiến mới khó khăn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Uyên nghe. Thì ra từ nửa năm trước, Chiến đã có mối quan hệ qua lại với một cô nàng đồng nghiệp lẳng lơ, có tiếng xấu ở cơ quan. Quả thật, lúc ấy Chiến là bị cô nàng quyến rũ thôi, chứ thật tâm anh vẫn hướng về Uyên. Anh nghĩ đơn giản, mỡ dâng đến miệng mèo mà mèo không ăn thì là dại, coi là một cuộc vui qua đường thôi. Vì thế, thi thoảng buồn buồn 2 người lại gặp nhau để “yêu không ràng buộc”. Hai tháng trước, anh và cô nàng đó có gặp nhau, anh nói từ giờ sẽ không gặp lại nữa, vì anh chuẩn bị cưới Uyên, anh muốn toàn tâm toàn ý với cuộc sống gia đình. Từ đó tới nay, bận công việc, lại bận chuẩn bị cho hôn lễ, nên anh cũng quên béng mất cô ta. Nào ngờ hôm qua cô ta bỗng dưng xuất hiện và thông báo đã có thai với anh!

Cô nàng kiên quyết không phá thai, bắt Chiến phải chịu trách nhiệm. Chiến phân bua anh sắp cưới Uyên rồi, làm sao có thể chịu trách nhiệm với cô ả, tốt nhất là cô ả nên bỏ cái thai đi, vì nếu cô ta một mình sinh nó ra nhất định sẽ bị cơ quan kỉ luật. “Có vợ rồi còn có thể bỏ được mà anh, đây anh đã cưới đâu. Chỉ cần thay cô dâu của anh bằng em là được rồi còn gì. Anh muốn vợ hay muốn công việc nào? Anh không chịu trách nhiệm thì em cùng anh, chúng ta cùng xuống vũng lầy vậy!” – cô nàng cương quyết nói. Công việc này gia đình Chiến phải rất khó khăn mới xin được cho anh, trong ngành quy định lại khắt khe, nếu chuyện này ầm ĩ lên thì khả năng anh bị đuổi ra khỏi ngành cũng không phải là không thể.

Chiến đau khổ tột cùng, về trình bày với gia đình thì gia đình anh đồng ý với phương án của cô nàng kia, nghĩa là Chiến sẽ chia tay Uyên để cưới cô ả. Chiến như chết lặng. Nhưng đúng như mọi người nói, tình hình hiện tại, anh bắt buộc phải chọn lựa giữa Uyên và công việc, không còn cách nào khác. Vợ có thể lấy người này người khác, nhưng mất việc đồng nghĩa với tương lai tăm tối mịt mù. Cuối cùng, sau một đêm thức trắng suy nghĩ, Chiến đã chọn công việc, đành tới tạ tội với Uyên.

Uyên nghe xong mà thẫn thờ như người mất hồn. Vậy là đám cưới của cô sẽ tan thành mây khói? Vậy là cô dâu của Chiến sẽ không phải là cô? Lần đầu tiên Uyên biết cảm giác trái tim như ngừng đập, phổi cũng như bị ai lấy mất. Cô ngất đi, không còn biết gì nữa.

Khi Uyên tỉnh lại trong bệnh viện thì đã không thấy bóng dáng Chiến đâu, chỉ có người nhà cô ở bên cạnh động viên, an ủi. Mọi người bảo, mấy ngày nữa Chiến và cô nàng kia sẽ tổ chức đám hỏi, tất cả tráp ăn hỏi các thứ chuẩn bị mang tới nhà Uyên thì đổi lại, sẽ mang tới nhà cô nàng kia. Nhẫn cưới, nhà hàng đặt cỗ, phòng tân hôn, mọi thứ cũng được tận dụng, bọn họ chỉ đổi tên với ảnh cô dâu chú rể và định lại ngày thôi, cũng không khác ngày đã định cho Chiến và Uyên là bao. Thật tiện lợi quá nhỉ!

Nằm trên giường bệnh, Uyên có cảm giác như mình đang mơ một giấc mơ không có thật. Sao chuyện hoang đường bậc này lại có thể xảy ra chứ? Nhưng chẳng phải nó đã rơi xuống đầu cô sao? Và sự thật vẫn là bên kia Chiến đang tất bật chuẩn bị làm lễ cưới với cô nàng khác, chẳng phải cô. Nước mắt chảy tràn, chua xót dâng đầy, Uyên tự hỏi, không biết khi đem những thứ đáng nhẽ là dành cho cô để đón cô nàng khác về, Chiến sẽ có cảm nghĩ gì…