Chỉ Có Trời Mới Hiểu, Em Vẫn Là Một Kẻ Yếu Đuối Và Mang Nhiều Nỗi Buồn...
Cuộc tình của em và anh chóng vánh đến và cũng vội vã ra đi sau những niềm vui chưa kịp trọn vẹn. Anh và cô ấy hạnh phúc, còn em chỉ là kẻ thứ ba. Đáng thương hơn có lẽ em là kẻ vô tình trở thành người thứ ba. Em không trách anh lừa dối, vì em nghĩ những tình cảm anh từng dành cho em là tình cảm rất thật. Nhưng tình yêu anh dành cho người yêu anh mới là thứ tình cảm khiến anh không thể từ bỏ.
Em đã từng ngu ngốc nghĩ rằng anh sẽ lại trở về bên em. Em đã làm mọi cách để níu lấy anh, làm cố gắng để khiến anh cảm động trước những tình cảm em dành cho anh. Nhưng rồi câu nói như xát muối vào vết thương chỉ mới rỉ máu:" Anh cảm thấy có lỗi với cô ấy, cô ấy đã hy sinh vì anh quá nhiều, cô ấy yêu anh và chỉ biết có anh. Anh cần phải bù đắp cho cô ấy." Những câu nói mà anh nói rất thật từ đáy lòng, nó khiến em như vỡ òa sau bao hụt hẫng. Giá mà anh cũng biết được tình yêu em dành cho anh nhiều như thế nào. Nếu anh hiểu được hết những tổn thương trong lòng em thì em tin anh sẽ không muốn nói những lời như thế đâu.
Chẳng hiểu sao khi bước vào tình yêu của anh, em như kẻ mù quáng không nghe bất kì lời khuyên nào từ ai. Em chỉ tin vào trái tim mình và tin anh. Rồi niềm tin ấy cũng bị thổi bay như những hạt cát trên sa mạc, chẳng biết nó đã bay đến đâu. Anh nói sẽ có người tốt hơn anh đến với cuộc đời của em, anh không đáng để em buồn. Ừ thì như thế. Nhưng ngay lúc này đây em vẫn nhớ anh sau bao nhiêu ngày em giả vờ mạnh mẽ. Em vẫn muốn biết cuộc sống của anh như thế nào. Và đôi lúc em chợt nghĩ có bao giờ giữa những bộn bề của cuộc sống anh nghĩ đến em?
Trải qua những tổn thương tưởng chừng như không thể vượt qua nổi, mọi người bảo em trông mạnh mẽ hơn. Nhưng có trời mới biết được em vẫn là em yếu đuối và mang nhiều nỗi buồn. Em luôn cố gắng làm cuộc sống của mình trở nên tất bật với công việc để rồi nghĩ mình sẽ quên được anh. Rốt cuộc thì em vẫn là kẻ thua cuộc. Vẫn nhớ anh âm thầm. Vẫn thấy nhói lòng khi đi qua tùng con phố từng có bóng hình anh. Vẫn hỏi thăm mọi người những thông tin của anh. Chỉ là em không còn hy vọng anh trở về và dành cho em tình yêu ảo mộng đó nữa. Đơn giản vì em vẫn chưa thể quên anh.
Có những ngày, những ngày không còn anh, những ngày em lang thang mọi góc phố cùng nỗi buồn đến vô tận. Chẳng muốn lê bước về nhà mà chỉ muốn chạy đi đâu đó để cảm thấy nhẹ lòng hơn. Em không đi một mình. Em đi cùng nỗi buồn và những giọt nước mắt chưa biết đặt tên.