Cho Em Gần Anh Thêm Chút Nữa...
"Bao lần em nhủ mình phải quên đi anh, quên đi những kí ức giữa hai ta, mà sao tim em không làm được. Chỉ nghĩ thôi tim em cũng đau nhói vì anh, vì phải quên anh, quên đi ánh mắt, nụ cười anh. Em không thể nào nghĩ thêm được điều gì nữa. Một chút nhớ anh ngay lúc này cũng nhân lên thành hai. Ước gì, mỗi sớm mai thức dậy em lại"
Anh, một chàng trai cao ráo, thông minh, và đủ dịu dàng để những cô gái xung quanh phải xao xuyến vì anh. Mỗi ngày, chỉ cần được nhìn thấy anh, được check inbox facebook với anh thôi với em như vậy là đã quá đủ. Anh đủ thông minh để thấu hiểu trong lòng em đang nghĩ gì, nhưng anh cũng chẳng lưu luyến gì với những thứ tình cảm mà anh chẳng hề coi trọng. Hơn thế, anh đủ sức hút để xung quanh anh luôn có những cô gái vây quanh, và như thế anh chẳng bao giờ cô đơn.
Anh, một chàng trai với ánh mắt đầy ma mị, khiến người đối diện phải ngại ngùng cụp đôi mắt xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt đó. Có lẽ, họ cũng như em, sợ sẽ không thoát ra khỏi ánh mắt ấy, mà cứ chìm đắm mãi trong mộng tưởng về một chàng bạch mã hoàng tử như trong mơ. Nhưng dù biết sẽ không có lối ra thì em vẫn nguyện được một lần chìm đắm trong đôi mắt ấy.
Yêu là gì hả anh? Yêu có phải như em, trong tâm trí lúc nào cũng có hình bóng anh; Chờ hàng giờ chỉ để check inbox anh trên facebook; Bật cười trong vô thức khi nghĩ về anh; Nằm mơ cũng muốn được nhìn thấy anh... Yêu là như thế thôi anh à! Một chút yêu như vậy thôi cũng làm em đau đến cháy lòng khi nghĩ đến anh, nghĩ đến hai ta.
Yêu là như thế dù là sai thế nào, thì em cũng muốn yêu anh. Người ta bảo em sao phải bám theo anh như một con ngốc. Như vậy em có thấy vui và hạnh phúc như em mong muốn không, hay em chỉ cố chấp tin rằng anh cũng yêu em dù chỉ một chút. Một chút thôi, đã làm em hạnh phúc.
Bao lần em nhủ mình phải quên đi anh, quên đi những kí ức giữa hai ta, mà sao tim em không làm được. Chỉ nghĩ thôi tim em cũng đau nhói vì anh, vì phải quên anh, quên đi ánh mắt, nụ cười anh. Em không thể nào nghĩ thêm được điều gì nữa. Một chút nhớ anh ngay lúc này cũng nhân lên thành hai. Ước gì, mỗi sớm mai thức dậy em lại thấy bóng hình ấy ngay trước lồng ngực mình.
Em cũng chỉ là một cô gái bình thường khóc khi buồn,vui thì cười thôi anh à. Xin anh đừng rời xa em như chưa từng quen biết, xin anh cho em gần anh thêm dù chỉ một chút thôi anh à!