Hai mươi ba tuổi không thể gọi là già
cũng chằng còn là con nít, chẳng thể hồn nhiên và nổi điên một cách vô
cớ, lại càng không thể nặng trĩu những nghĩ suy, những lo toan bề bộn.
Tôi là cô gái bước vào tuổi hai mươi ba với đôi chân nhỏ nhắn như đứa
trẻ chập chững bước vào đời. Phải, cuộc sống đã đến hồi bươn chải và
trái tim bắt đầu rạo rực “động tình”.
Nhiều lúc nằm suy nghĩ tôi cũng giống như bao bạn
trẻ khác có một chút chông chênh vô định giữa dòng đời, tôi sợ, sợ những cạm bẫy khó lường của cuộc sống, sợ sự lạc lõng bơ vơ, sợ con người
đáng ngờ và cả những lầm lỡ. Tôi đã từng tự xây dựng trong đầu mình một
hình tượng cool girl nhưng có lẽ quá khó để đeo đuổi nó.
Thằng bạn thân vẫn hay rủ rỉ nói rằng: Con gái thời nay luôn thế này, luôn tỏ ra mạnh mẽ, khoác lớp áo chiến binh nhưng
không hề biết rằng dưới lớp vỏ ấy là thương tích đầy mình, để rồi có
nhiều đêm thao thức, ôm ấp gối chăn, tự trách bản thân quá yếu mềm.
Ừ thì là con gái, ừ thì cần phải mạnh mẽ, ừ thì cần phải sống nhưng có nhất định phải tự khép mình vào khuôn khổ ấy chăng?
Chẳng phải ông trời đã cho phụ nữ thứ vũ khí chết người là nụ cười lúng
liếng cùng dòng lệ đa đoan, tại sao cứ hay giả cười để rồi nuốt nước mắt ngược vào trong. Chẳng phải ta đã từng học có những phương trình khi đi ngược lại không đem lại sản phẩm đáng mong chờ sao? Chẳng phải người ta vẫn cho rằng cái gì làm ngược lại với quy luật thì thường rất khó nhằn? Cớ sao con người cứ hay tự dằn vặt bản thân.
Từng nghe nhỏ bạn kể về những băn khoăn khi bước
vào độ tuổi này và chính bản thân cũng đã từng có lúc tương tự. Ngồi đâu đó, nghĩ suy, bất chợt buồn, nỗi buồn vô định, những lo lắng cho tương
lai, làm gì đây, con đường đúng hay sai, rồi ta sẽ yêu ai, kế hoạch ngày mai như thế nào. Chỉ đơn giản thế thôi nhưng nếu không có chỗ dựa,
không có người sẻ chia, không có động lực và đích đến dễ làm ta lung lay trong cuộc sống.
Nhưng mà bạn tôi ơi hãy nhìn cuộc sống dưới một góc độ khác, góc độ của người lạc quan vào số phận, của người có nghị lực
phi thường đứng lên sau vấp ngã, góc độ của những cô gái ế nhưng trong
tư thế ngẩng cao đầu. Cuộc sống vốn dĩ là những ngày đấu tranh hai mươi ba tuổi ư, có gì to tát lắm đâu, tóc vẫn mọc đầy đầu và tư tưởng vẫn tự do. Chúng ta là những cô gái hiện đại với những tâm tưởng thay đổi
hàng ngày, hàng năm dần dà theo độ tuổi. Có ai đó đã nói rằng nét thanh
xuân tươi trẻ mất dần theo thời gian, thời gian làm cho người ta trưởng
thành hơn. Ừ, thì đúng như thế và quan niệm về cuộc sống, nhân sinh,
tình yêu cũng có chút đổi khác, đã là gái già rồi đó, có hay không cần
có một bờ vai để tựa nương bên mình.
Hãy đi, hãy sống và trải nghiệm, để rồi sau này ta
sẽ phải bật cười khi ngẫm lại, cũng sẽ nhận ra cuộc sống này vẫn tươi
trẻ, biết rằng mình cần trưởng thành hơn, đời đã đến hồi bươn chải và
lăn lộn, tìm kiếm cho mình một hạnh phúc giản đơn.