Chuyện Đã Qua Rồi, Nhớ Nhung Chỉ Khiến Ta Thêm Buồn Lòng...



Chớp mắt, mọi thứ dường như chỉ còn được gọi là kỉ niệm. Có những kỉ niệm khi nhớ về thì vui, còn có những kỉ niệm nhớ về thì ngược lại, khiến ta đau lòng hơn. Nhưng thôi, mọi thứ đều đã cũ rồi, nhớ nhung cũng chẳng được gì, chỉ khiến ta thêm buồn lòng.

Vậy mà lại có một số người, cho mình cái quyền nhốt bản thân vào những quá khứ đau buồn ấy. Dù biết ôm vào lòng mình cây xương rồng hay hoa hồng đầy gai thì vẫn cố chấp không buông bỏ. Cứ đổ máu vì một chuyện đã cũ. Tôi cũng đã từng như vậy, vì cái kỉ niệm ấy quá đẹp, không đành lòng buông nên cứ chọn cách ôm khư khư vào lòng mình. Ta sợ khi tay buông tay, những thứ đep đẽ ấy sẽ đổ vỡ, tan biến nên cứ ôm chặt, rồi đổ máu, rồi đau thương đến thế.

Nhưng thời gian sẽ cho ta hiểu, không gì mãi mãi ở bên ta, ta phải học cách chấp nhận, dù thứ đó đẹp đẽ đến đâu thì cũng có lúc phải buông tay, dù tình ta sâu đậm đến đâu thì cũng có lúc phải dừng lại.

Có người, đi thì sẽ về, còn có người đi mãi, mãi mãi cũng chẳng thấy quay lại với ta. Cái gì đã rồi thì tức là không thể thay đổi được nữa.

Thời gian có bao giờ quay ngược lại như ta muốn đâu. Nó cứ trôi đi mặc kệ ai đã đánh mất điều gìở quá khứ và mang theo nuối tiếc ở hiện tại.

Thế nên, hiện tại ta mới nói với nhau giá- như

Giá như ngày đó ta trân trọng nhau nhiều hơn

Giá như ngày ấy đừng làm tổn thương người ta

Giá như được một lần xoay ngược thời gian để sửa chữa tất cả mọi lỗi lầm của ta

Và giá như ngày trước hai ta không gặp nhau thì bây giờ đâu phải tổn thương đến như vậy.

Cho dù ta có nói ngàn lần giá-như thì sự thật vẫn vậy, chẳng thay đổi được gì, lỗi lầm đã nằm lại quá khứ rồi.

Khi ta kết thúc một cuộc tình, cũng là lúc ta đơn phương đối mặt với nhiều vấn đề. Mọi thói quen đều phải thay đổi, ký ức thì phải phong tỏa đi, trái tim tổn thương cần được chữa lành, cuộc sống trở lại như thường, đều một mình làm tất cả, quan trọng nhất là quênđi người vừa mới thành cũ.

Em nghe thấy tiếng con tim mình vỡ ra từng mảnh. Đau! Đau tới lặng đi, tới nỗi không còn đủ sức để rơi nước mắt.. chỉ biết thu mình vào những hoài niệm đã cũ về một nối tình gần như là vô nghĩa...