Có Phải Yêu Nhau Càng Lâu, Tình Yêu Càng Nhạt?
Sáng sớm ngày ra, tôi nhận ngay một cái thở dài não lòng não ruột từ cô bạn thân. Cô ấy tỉ tê đủ thứ chuyện về anh chàng người yêu mới. Họ yêu nhau chừng hơn hai năm, và mọi hoạt động, sở trường sở đoản, sở thích sở ghét của đối phương đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cho nên, cô bạn tôi nói bây giờ là thời điểm mà mọi thứ đều trở nên quá nhàm chán, quá quen thuộc, quá nhạt nhẽo.
Tôi ừ cho qua câu chuyện buổi sáng. Nhưng trưa đến, giờ ăn trưa của tôi vẫn không yên ổn, khi cô bạn tôi tiếp tục than thở. Cô ấy than thở về việc quên mang hộp cơm đã chuẩn bị sẵn ở nhà đi mất rồi, nên cô ấy kể với anh người yêu, và anh ấy chỉ "ừ". Đúng, là chỉ "ừ"! Nên cô ấy cáu điên…
Nếu là trước đây, hẳn là anh ấy sẽ chạy xe 13km để qua công ty cùng cô ấy đi ăn trưa trong nhà hàng, sau đó hai người sẽ ngồi ở một quán café mà nhàn rỗi uống nước và chuyện trò cùng nhau. Bây giờ thì sao? Bây giờ thì chỉ "ừ". Em không có đồ ăn thì em tự đi mà lo, anh còn có việc của anh nữa chứ!
Tôi thấu hiểu rất rõ cái tâm trạng bức xúc lúc này của các cô gái. Thường thì thời gian hẹn hò tìm hiểu, đàn ông luôn sẵn lòng làm mọi thứ cho người con gái mà mình đang theo đuổi. Đừng nói nắng mưa gió rét, kể cả trời có làm một trận bão kinh hoàng thì anh ấy vẫn sẵn sàng phi sang đón bạn đi ăn, đi chơi, đi café hẹn hò… Bất chấp tất cả để đổi lại một nụ cười của người đẹp – chân lý ấy mới tuyệt vời làm sao, mới khiến con tim phải náo nức nao lòng làm sao.
Nhưng rồi, thời gian trôi qua, mọi thứ đều sẽ đổi khác. Anh ấy có thể cả ngày chẳng nhắn cho bạn một cái tin. Chỉ tối đến mới vơ điện thoại để facetime nhòm mặt bạn dăm ba phút, hoặc là gọi thoại để nghe cái giọng cáu kỉnh hay gắt ngủ của bạn trong vài giây ngắn ngủi.
Anh ấy có thể chẳng chủ động hẹn bạn đi đâu cả, xem phim không, café cà pháo cũng không. Anh ấy chỉ nằm ườn ở nhà xem chương trình tivi yêu thích, hoặc chơi game, hoặc xin xỏ bạn đi đá bóng cùng lũ bạn. Vậy đấy, thời gian cho bạn thì không có, nhưng thời gian để hội họp với bạn bè thì vẫn thừa mứa vô biên.
Vậy là bạn giận. Bạn ấm ức. Bạn cho rằng anh ấy đã thay lòng đổi dạ, đã không còn thích bạn nữa. Bạn nghĩ chắc là anh ấy hết yêu bạn rồi, tình yêu này cũng đã đến lúc phải kết thúc thôi. Và sau đó, bạn nhớ về những lời hứa hẹn ngọt như mía lùi của anh người yêu, nức nở vì sao anh chỉ biết hứa mà không biết làm, tự than thân trách phận vì đã yêu đương mù quáng. Cả thế giới quan trong bạn sụp đổ, tình yêu gần như tụt dốc không phanh.
Nhưng mà khoan đã nào. Đừng cả nghĩ và làm quá mọi chuyện lên như thế!
Đồng ý rằng đàn ông sau khi chinh phục được trái tim người phụ nữ, chỉ có một con số ít ỏi biết chăm sóc và nâng niu cảm xúc của đối phương. Còn số đông còn lại hầu hết đều vô tâm, vô tình mà thản nhiên mặc kệ.
Cái tâm lý mặc kệ của đàn ông chính là cái tâm lý chủ quan, nghĩ rằng đã yêu nhau rồi thì không việc gì phải ngọt ngào sến súa nữa, sống với thực tại vẫn là tốt hơn hết. Cũng có thể họ có tâm lý mặc kệ là bởi vì họ biết đường tình duyên của mình đã tạm thời ổn rồi, và mình đã hài lòng với người con gái bên cạnh mình, nên bây giờ là thời điểm để phấn đấu cho nhiều điều quan trọng hơn. Chẳng hạn như là sự nghiệp, chẳng hạn như là kinh tế riêng để sau này xây dựng tổ ấm gia đình.
Cho nên, sẽ có những lúc bạn thấy anh chàng người yêu của bạn phải nai lưng đi làm, cày cuốc quần quật cả ngày lẫn đêm. Anh ấy không có thời gian hỏi han bạn, không có thời gian đưa bạn đi chơi, không có thời gian để tò tò theo bạn và dỗ dành lúc bạn thay đổi tính tình nhanh hơn cả thay đổi thời tiết… là do anh ấy bận thật sự. Anh ấy bận lo cho tương lai của cả hai người, và bạn là một phần trong đó.
Tôi không đồng tình với đại đa số đàn ông về cái sự vô tâm của họ. Nhưng rõ ràng là khi yêu nhau, người ta nên đứng vào vị trí của nhau để thấu hiểu nhiều hơn một chút. Tình yêu sẽ không bao giờ được coi là "nhạt" nếu như bạn biết cách nêm nếm gia vị cho vừa đủ. Bằng chứng là vẫn có những đôi yêu nhau qua tháng rộng năm dài, mà tình vẫn mãi tươi xanh đấy thôi!