Coffee Đắng
Cái lạnh buốt của mùa Đông Hà Nội ngày cáng bám sâu vào da thịt con người. Tết Nguyên Đán đã qua đi, hôm nay tôi phải trở về trường đại học. Thời gian trôi qua thật nhanh.......đã 4 năm trôi qua kể từ ngày đó. Người ta thường nói thời gian qua đi sẽ làm xóa nhòa đi mọi thứ nhưng sao tôi lại không thấy như thế nhỉ???
Đôi khi....trong cái lạnh thấm vào người
Ta mới thấy....mình cần một cái ôm ấp áp. Và......
chỉ khi đã ở rất xa một người......
Ta mới biết ta yêu người đó thật nhiều!!!!
Tôi cười lạnh. 4 năm chắc đối với người ta thật dài để làm nên điều gì đó.......còn tôi thì có lẽ vẫn chưa đủ để dễ dàng quên đi một người quan trọng. Là sinh viên năm cuối của một trường đại học chắc hẳn ai cũng muốn học thật tốt, tốt nghiệp nhanh, tìm kiếm được một công việc vừa ý, rồi lấy chồng sinh con, nhưng sao đối với tôi mọi thứ đều nhàm chán , buồn tẻ và cô đơn khi không có anh ở bên cạnh. Ga tàu thưa thớt rất ít bóng người, không biết người ta đến muộn hay tôi tới sớm nữa! Lặng lẽ để gọn hành lý lên ghế gỗ tôi bước gần tới cây piano màu gỗ mun ở sân chờ. Ngón tay khẽ chuyển động lên phím đàn âm thanh trong trẻo làm trái tim tôi khẽ nhói đau. Cây đàn này đã ở đây 4 năm, nó vẫn còn rất tốt chắc tại ít người dùng. Tôi thật sự rất quý cây đàn này bởi vì nó mà tôi gặp được anh người con trai mà tôi yêu sâu sắc. Ngón tay chuyển động linh hoạt trên từng phím tôi vô thức đàn theo xúc cảm, qua vài nốt đầu tôi mới nhận ra đó là bài Love Me. Bản nhạc này trước đây tôi thích nhất mà giờ nó lại chứa đựng nhiều nỗi bi thương. Lần nào đến đay tôi đều đàn bản nhạc này khéo lâu lại thành một thói quen. Những nốt cuối cùng đã vang lên tiếng vỗ tay xung quanh, tô đứng dậy cúi chào mọi người kéo lại hành lý. Chuyến tàu từ Hà Nội vào Thành phố. Hồ Chí Minh của tôi sắp bắt đầu tôi phải qua trạm soát vé. Mọi người thường bảo đi máy bay cho tiện vùa nhanh lại còn đỡ mệt, tàu bây giờ còn mấy ai đi......tôi chỉ cười cười rồi cho qua. Đối với tôi, tôi không thích đi máy bay thậm chí còn ghét nữa. Tôi thích đi tàu bởi vì tôi muốn nhìn nhắm thế giới xung quanh qua ô cửa sổ hay chỉ tại tôi muốn lưu lại một chút kỉ niệm năm xưa.......
4 năm trước....
Tôi 19 tuổi, thi đỗ vào một trường Nhạc Viện ở Hồ Chí Minh. Lúc đầu bố mẹ tôi không đồng ý, tôi đã phải mất một khoảng thời gian để thuyết phục họ. Hôm đó là một ngày nắng nhẹ, tôi kéo vali đến sân ga có lẽ từ đây tôi bắt đầu thích đi tàu hơn là máy bay. Tạm biệt gia đình còn khoảng 15 phút nữa tàu sẽ chạy thời gian chờ làm tôi bị cuốn hút bởi cây piano màu gỗ mun ở sân ga. Tôi tiến lại gần rồi ngồi xuống ghế. Có lẽ là dân học piano nên tôi rất dễ bị chú bởi những thứ này. Tôi bắt đầu đàn.....đàn một cách say xưa như đặt hết niềm xúc cảm vào đó. Tôi không quan tâm đến nhưng thứ xung quanh, bấy giờ tôi chỉ biết cả thế giới chỉ có một mình mình và âm nhạc là tất cả. Trong dòng cảm xúc chợt có người đứng bên cạnh tôi đàn cùng với tôi. Tôi bất ngờ, à không còn phải nói là không thể tin được. Ngũ qua anh xuất sắc dáng người cao, ngón tay thon dài làm tôi mê mẩn. Người như vậy lại có thể đàn chung với tôi ư?? Thật không thể tin được. Chúng tôi kết hợp quá hoàn hảo như không sai một nhịp hay một nốt nhạc vào. Anh thật giỏi. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh. Những nốt nhạc cuối cùng được vang lên tiếng vỗ tay xung quanh không ngớt. Tôi mỉm cười thật tươi cúi chào mọi người định nói lời cảm ơn với anh thì anh đã biến mất như một làn khói. Tôi tìm. Nhưng lại không thấy đâu, tôi nghĩ chắc có duyên nhất định sẽ gặp lại.
Tôi có một ấn tượng qua tốt về anh. Tiếng báo tàu sắp rời ga làm tôi vội vàng khẩn trương kéo hành lý lên tàu. Tôi muốn tìm anh nhưng thời gian lại không cho phép. Ngồi trong khoang nhìn ngắm khung cảnh đẹp qua ô cửa sổ mà tâm chí lại nhơ về một người nào đó. Tôi hồi tưởng lại khoảnh khắc anh đàn cùng tôi như hai người hòa vào một, chắc có lẽ tôi đã rung động bởi gương mắt ấy, đôi tay ấy, âm thanh ấy...........Thế đấy, từ lúc đó anh đã dần bước vào cuộc đời tôi.
Xuống ga, tôi lật đật kéo hành lí theo sau. Phía xa xa tôi đã nhận ra anh. Trong phút chốc đó thâm tâm tôi mách bảo tôi phải gặp anh.....
- Chào anh
- Là em- anh cười
- Vừa rồi em bất ngờ lắm, cám ơn anh!!
- Có gì đâu
- Anh đi chuyến tàu này đấy à??
- Ừ, anh vào Hồ Chí Minh học
- Thật trùng hợp em cũng đi chuyến này, và cũng là xuống Hồ Chí Minh để học
- Năm nhất à??- anh hỏi
- Vâng, em học nhạc viện
Lúc đó anh cười thật tươi, tôi rối bời. Anh cười gì nhỉ??? Đi theo anh tôi mới biết anh cũng là sinh viên năm 2 trường nhạc viện và anh có cái tên thật hay: Hoàng Nguyên. Từ ngày đó tôi cứ như cái đuôi bám theo anh như cũng luyện tập, đọc sách hay thảo luận, chúng tôi bắt đầu thân nhau. Qua một thời gian tôi khá bất ngờ khi anh nói anh sống ở Hà Nội, lúc đầu xuống dưới này lạ lẫm đến mức đi lần nào cũng bị lạc đường, anh vui tính và rất ấm áp. Anh đẹp trai được nhiều cô gái để ý, tôi biết chứ, nhưng tôi nhận ra rằng mình đã thích anh từ lúc nào không hay. Không biết trong mắt anh tôi như thế nào nhỉ?? Một cái đuôi rắc rối, nhiều chuyện, tâm hồn ăn uống được đặt lên hàng đầu...v..v hay là thế nào?? Anh hiểu tôi, biết tôi thích, ghét cái gì kể cả những món ăn mà tôi phát cuồng. Không biết anh có nhìn ra là tôi thích anh không nhỉ?? Thật tò mò mà.....! Anh không nhiều bạn bè tôi chỉ biết anh có một người bạn bên khoa thanh nhạc, hát hay, dáng cao, da hơi ngăm ngăm hình như anh ấy tên Nam thì phải?!
Noel năm nay chúng tôi về Hà Nội, tôi đã thử học đan khăn trước một tháng. Tôi cảm thấy đan khó lắm, những mũi đan không thẳng hàng làm tôi buồn cười trước thành quả của mình. Miền nam không lạnh lắm thậm chí người ở nơi đây còn rất ít khi có được cái lạnh mùa đông chứ nói gì đến khăn áo chi cho mệt, thật may là có thể về Hà Nội cùng anh. Chiếc khăn không chỉ là tình cảm mà là cả công sức của cả tháng " miệt mài kinh sử" của tôi hi vọng anh sẽ không cười. Trên tàu tôi ngồi cạnh anh, cảm giác mà được ở bên anh mà ngắm cảnh điều đó làm tôi vui. Không biết tôi và anh có được mãi mãi như vậy không nhỉ?? Vừa xuống đến Hà Nội cái lạnh mùa đông ở đây thật chẳng lẫn vào đâu đi được, buốt thấu xương.....
Tối đó anh hẹn tôi ở một phòng trà, tôi tò mò. Tôi bước vào.....mọi thứ thật đẹp và mờ ảo, chỉ có anh và tôi. Liệu đây có phải là mơ??Anh đàn một bản piano lạ hoắc tôi chưa nghe bao giờ, nhưng nó thật hay, là một bản nhạc hay nhất từ trước tới giờ mà tôi nghe được, tôi chỉ biết âm thanh thật ngọt ngào ." Tặng em" anh cười với tôi
- Em rất thích, bản này của tác giả nào vậy??
- Nếu anh nói anh tự sáng tác thì....em có tin không?
Em tin đương nhiên là em tin. Anh sáng tác cho em?? Đây không phải là mơ chứ?? Mà là mơ thì cả đời này tôi cũng không muốn tỉnh lại. Rồi anh nói anh thích tôi. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để trao yêu thương tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài....
Đừng bao giờ chúc anh hạnh phúc, bởi vì......
Em chính là hạnh phúc của đời anh..!
Tình yêu chúng tôi đã bắt đầu như vậy đấy. Sau tối hôm đó anh nói muốn đưa tôi về nhà gặp bố mẹ. Tôi lo lắng, nhưng cũng không có cách nào để từ chối anh. Bố mẹ anh, họ rất hiền, ôn hòa và ấp ám, có vẻ họ rất quý tôi.
Chúng tôi về trường bây giờ khắp khoa ai cũng đều biết chuyện của tôi và anh. Tôi thường cùng anh đi ăn, đi dạo phố, rồi xem phim........tôi nhận ra rằng:
Khi yêu.......
Bỗng dưng cả thế giới....
Chỉ nhỏ bé nằm gọn....
Ở duy nhất một người!
Bất chợt tôi nhận ra rằng anh dạo dần đây thường biến mất, không liên lạc được. Thời gian bên nhau của chúng tôi ngàng càng ít đi. Anh thường xuyên vắng mặt trong các buổi học. Tôi hỏi, anh chỉ ậm ừ rồi lảng tránh. Tôi bắt đầu khó chịu. Bạn bè tôi nói có khi anh lăng nhăng, đàn ông mà đẹp đương nhiên sẽ có phận đào hòa là không thể tránh. Họ nói với tôi hãy thử kiểm tra, nhỡ đâu là thật buông tay hãy còn sớm. Tôi nói tôi không tin, họ bảo tôi ngốc. Nhưng tôi yêu anh, tin tất cả những anh nói và những thứ thuộc về anh có lẽ tôi ngốc thật.
Sinh nhật tôi, tôi muốn cùng anh đi chơi thật vui vẻ bởi vì sinh nhật để tôi bước sang tuổi 20. Tôi đợi anh dưới cổng kí túc xá nam, đợi rất lâu....lâu đến nỗi tôi quên mất hai chân mình đã mỏi rụng rời. Tôi gọi điện anh chỉ trả lời " anh bận" tôi hỏi anh ở đâu anh không nói. Tôi tức giận cúp máy. Nam bạn của anh nói nhìn thấy anh ở phòng nhạc. Tôi lập tức đến đó, ở hành lang tôi nghe thấy bản nhạc quen thuộc, bản nhạc mà anh sáng tác cho tôi. Qua cửa kính tôi nhìn thấy anh đang đàn sắc mặt tái nhợt, nhưng bên cạch còn có người con gái khác. Anh đàn giống như lần đầu đàn cho tôi, nhưng không.....khi kết thúc bản nhạc anh nói anh yêu người con gái đó chứ không phải tôi. Vặn chặt tay nắm cửa mở ra, anh nhìn tôi một cách lạnh lùng rồi quay đi như nhìn không khí. Trái tim lạnh buốt. Tôi bỏ chạy, tôi nhớ hôm đó trời mưa rất to. Tôi vô thức đi trên đường mưa tạt vào mặt rất lạnh....nhưng chưa lạnh bằng trái tim tôi. Mưa.....sẽ chẳng ai nhìn thấy tôi đang khóc hay đang cười, tình yêu của tôi đã bắt đầu đặt một dấu chấm hết cho tất cả.
Sáng hôm sau, người ta nhìn thấy tôi nằm ngất xỉu bên lề đường vì cảm lạnh. Tôi nằm viện 1 tuần, anh không xuất hiện. Tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ gặp lại được anh. Tôi xuất viện về kí túc không báo cho bố mẹ tôi biết sợ họ sẽ lo lắng là vào tận trong này. Vào ngày thứ mười có người gõ cửa phòng mọi người đều đi học nên chỉ còn mình tôi. Mà ai vậy?? Tôi mở cửa và gặp Nam.
- Nhi, thằng Nguyên.....nó
Tôi đóng sập cửa lại
- Anh ta thế nào thì không liên quan gì đến em
- Nhi....nghe anh...nói hết đã....Nguyên ..nó...nó chết rồi
Tôi bàng hoàng, mở bật cửa
- C..h.ế..t rồi???
- Anh xin lỗi, nó bị bệnh bạch cầu nhưng giấu không cho ai biết, thời gian gần đây bệnh xấu đi, nó mới làm như vậy với em. T..h.ực ra chuyện tối hôm đó là đóng kịch, sau khi em rời đi nó đã phải nhập viện để cấp cứu nhưng không qua khỏi. Anh xin lỗi bây giời mới nói cho em, bởi vì Nguyên không cho anh nói, nó sợ em buồn. Nó muốn đưa cái này cho em......- Nam đưa cho tôi một phong thư, đóng sập cửa vào.....tôi lại khóc, khóc rất nhiều cảm giác vừa yêu vừa hận. Anh thật tàn nhẫn, ra đi không cho tôi nói với anh lời nào, anh muốn tôi ghét anh hận anh. Nhưng tôi lại càng yêu, yêu đến mức trái tim vỡ vụn. Thế giới xung quanh gần như sụp đổ. Và thế là anh ra đi lặng lẽ............ra đi âm thầm........ra đi bất ngờ và đau đớn.....
Một bức thư của anh với nét chữ run rẩy đôi khi còn thiếu nét tôi đã tưởng tượng ra anh đã phải chiến đấu với bệnh tật đau khổ như thế nào. Lại một lần nữa đau.......
Nhi, khi em đọc được bức thư này thì có lẽ anh đã không còn ở bên em được nữa. Anh xin lỗi về tất cả. Bệnh của anh....anh thật sự nghĩ rằng mình sẽ chiến thắng được nó và ở bên em. Nhưng anh nhận ra rằng...........anh không thể.. Những lời hứa có lẽ chẳng bao giờ thức hiện được. Anh luôn tự nhủ phải cố gắng hết sức để đem lại cuộc sống hạnh phúc cho em..... Cứ hận anh đi. Đáng lẽ anh phải gặp em sớm hơn.....
Hãy sống thật vui và thật hạnh phúc! Dù rằng những ngày tiếp theo con đường em đi sẽ không có anh nhưng em đừng buồn bởi em không hề cô đơn, vì ở phương xa anh luôn dõi theo từng bước đi của em và luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc... Anh mãi yêu em rất nhiều!!
Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp: HẠNH PHÚC
Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp: SAI LẦM
Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp: VIỂN VÔNG
Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp LÀ NUỐI TIẾC.........