Con Gái 25 Tuổi Với Hôn Nhân Là Chuyện Trong Chán Ngoài Thèm
25 là độ tuổi nhiều cô gái đã yên bề gia thất, thậm chí con cái đề huề. Trong khi đó, 25 cũng là độ tuổi nhiều cô gái còn mê mải với cuộc sống độc thân không ràng buộc. Và khi chững lại một giây để nhìn nhau, gái-25-có-chồng và gái-25-chưa-chồng bỗng nhận ra một tia khao khát trong ánh mắt đối phương
Tốt nghiệp đại học được ít lâu, bạn vội theo chồng về dinh, bỏ lại thủ đô, bỏ lại công việc, bỏ lại cuộc chơi còn dang dở và giấc mơ trở thành một luật sư “thép” trong phòng xử án. Hơn một năm sau ngày cưới, giờ bạn đã là mẹ của một thằng cu con “giống bố như lột”, có chồng là cán bộ nhà nước đĩnh đạc, sống trong căn nhà khang trang cùng bố mẹ chồng gia giáo giữa phố biển sầm uất.
Một hôm bạn gọi cho tôi, nhờ đặt mua hộ thằng bé con mấy bộ đồ sơ sinh. Tiện trao đổi, tôi hỏi thăm vài câu, kèm lời ngưỡng mộ: “Ước được như mày, tao bắt đầu thấy chán đời lông bông quá, muốn đi lấy chồng”.
Bạn thở dài và những câu chuyện tuôn ra phía sau khiến tôi không thể tin được đây là người bạn độc lập, cá tính của tôi ngày nào. Cưới được ít lâu, chưa kịp có việc làm thì mang bầu, bạn không có thu nhập, hai vợ chồng sống không đủ chỉ với mức lương công chức của chồng, đành phải nhận trợ cấp từ ông bà nội.
Mà khi không tự chủ được kinh tế, người ta khó mà tự chủ được hành động, bạn sụt sùi: “Nhớ ngoại quá mà đang lựa ý ông bà nội, khéo Tết này thằng Bun không được về thăm quê”. Rồi chuyện con mọn, những đêm thức trắng đánh vật cùng thằng bé trong khi chồng bạn bên cạnh ngủ mê mệt vì mai còn bận đi làm. Con ốm, mẹ không biết chăm. Con còi, sữa mẹ xấu…
Đó chỉ là một câu chuyện nhỏ giữa vô vàn những câu chuyện hôn nhân của thời hiện đại. Và cũng là câu chuyện nhỏ giữa những ví dụ về sự “trong chán ngoài thèm”. Con người luôn có xu hướng trầm trồ khen ngợi những thứ mình chỉ có thể đứng ngoài chiêm ngưỡng và rồi bắt đầu chán ngấy khi đã có trong tay.
Thời nay, khi sự bình đẳng giới được khuyến khíc và người phụ nữ ngày càng nắm giữ nhiều vị trí quan trọng trong xã hội, nhiều cô gái được khuyên rằng hãy đặt học hành, sự nghiệp và bản thân lên trước tiên. Ở cái tuổi mà khi xưa các mẹ, các bà đã con bồng con bế, nhiều cô gái vẫn miệt mài trong giảng đường học lên thạc sĩ, tiến sĩ. Nhiều cô còn bận bịu với lịch trình công tác dày đặc, những cuộc họp, những dự án đồ sộ hay đơn giản là sống tự tại với những chuyến du lịch bất tận, tận hưởng những điều đẹp đẽ, nhỏ nhoi trong cuộc sống.
Sự lựa chọn độc thân đó, ở một số người xuất phát từ tâm lý tự do không thích ràng buộc, ở một số người là do thích triết lí sống theo trào lưu và một số người là do dù muốn kết hôn nhưng duyên phận còn chưa tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi đó, cũng có nhiều cô gái, ở độ tuổi 25, đã yên bề gia thất, “đúng hạn” như bà, như mẹ ngày xưa. Bước vào hôn nhân, có người tiếp tục đi làm, có người không. Nhưng dù ở tình trạng nào, họ cũng không còn xông xáo nghề nghiệp như thời còn độc thân mà lui về sau một bước để vun vén tổ ấm cho người đàn ông có thể an tâm xông pha sự nghiệp. Họ bắt đầu làm quen với bếp núc nhiều hơn sách vở, với lau giặt, quét gọn thay cho họp hành, công tác; với những buổi tối bên chồng con thay cho la cà quán xá với chúng bạn. Cuộc sống mỗi ngày cứ trôi qua, bình lặng như vậy.
Và rồi trong dòng chảy tưởng như êm ả đó, có những lúc sóng nổi khiến họ thẫn thờ nhìn mình, nhìn quanh, nhìn về quá khứ, tương lai, rồi thở dài trước hiện tại. Gái-25-chưa-chồng bắt đầu thấy cô đơn những bữa ăn một mình, bắt đầu mỏi mệt những đêm về nhìn quanh không có một người để tâm tình thủ thỉ, sốt ruột khi thấy chúng bạn yên bề gia thất và tủi thân lắm khi muốn gọi điện cho con bạn thân tâm sự vài câu như hồi sinh viên mà lại sợ nó đang bận… cho con bú!
Gái 25-có-chồng dần cảm thấy những ngày ở cữ sao mà dài lê thê, chán ghét thân tầm gửi sống đợ sống nhờ, những anh chồng thiếu chia sẻ, những gia đình chồng không tìm được tiếng nói chung, tiếng con khóc, khung cảnh bừa bộn chăn màn, sữa, tã… Họ nhìn nhau, và thấy thèm lắm được sống cuộc đời của người đối diện.
Nhưng đó là dù là ai, thì cuộc sống mà họ đang có, cũng là lựa chọn của họ. Gái-25-có-chồng, chẳng thể cứ vậy mà để lại chồng con để quay về cuộc sống cơm hàng cháo chợ, thoải mái la cà vui chơi như trước. Gái-25-chưa-chồng, cũng chẳng thể đùng phát mà nhận lời làm vợ một anh nào đó mối mai, gán ghép kẻo lấy nhầm thì hỏng cả đời. Vậy đứng giữa những ước ao, khát khao được sống một cuộc đời khác, làm sao để yên lòng cả đôi bên có chồng và độc thân?
Câu trả lời là: Không cần sống một cuộc đời khác, hãy sống cuộc đời bạn đang có theo một cách khác. Có chồng, hãy tìm niềm vui của việc có chồng: những bữa ăn sum họp, ánh nhìn ngây thơ của đứa con yêu, một người có thể tựa vai lúc mỏi mệt… Độc thân, hãy tận hưởng những cái thi vị của đời độc thân: Những sáng ngủ nướng không ai gọi dậy, những buổi tối nhàn nhã bên bạn bè, đồng nghiệp, những chàng trai tán tỉnh xung quanh, những cơ hội nghề nghiệp khắp bốn phương trời… Niềm vui và nỗi buồn luôn song hành trong cuộc đời mỗi con người, và cuộc sống của ta có màu gì, là do ta đã chọn tô màu nó bằng màu của vui hay buồn.
Hãy cứ sống, vượt qua và tận hưởng, đến một ngày, gái-25-có-chồng ngày ấy, rồi sẽ tận hưởng quả ngọt hôn nhân, và gái-25-chưa-chồng khi này, biết đâu đã tìm được bến bờ hạnh phúc!