Con Gái Nên Một Lần Yêu Phải Kẻ Tồi, Để Trưởng Thành Hơn Và Yêu Đúng Hơn
Đã là hơn 2 năm trôi qua, kể từ bạn tôi quay lại với mối tình mà cô ấy cho là tình yêu suốt cuộc đời của mình. Lần đó tôi nghĩ rằng, phải yêu bao nhiêu, phải chịu đựng bao nhiêu, và cũng phải cần bao nhiêu dũng cảm, mới đủ để cô ấy tìm về bạn trai cũ, người mà trước đây cô ấy nghĩ rằng, nên chỉ dừng lại ở mối quan hệ mập mờ. Có lẽ, khi nhận ra đâu là tình yêu đích thực, người ta mới dám làm những thứ đi ngược lại với nguyên tắc của bản thân, vượt ra những điều mọi người suy nghĩ.
Bạn tôi quen với người ấy khi còn đang vô tư trên ghế nhà trường. Tôi thừa nhận, tính cách cô ấy khá thất thường, đôi khi im lặng không lý do và có thể giận dỗi bất cứ lúc nào, rất khó để ai có thể chấp nhận được tính cách quái gở của cô ấy. Nhưng anh thì khác, anh hiểu cô đang suy nghĩ gì và thậm chí còn kiên nhẫn với tính cách lạ lùng của cô.
Lửa tình bùng lên vào những tháng đầu tiên, rồi nó trở nên yếu dần, và lụi tàn mất, chỉ còn sót lại những mảnh đời thường, chân thật nhất trước mặt cô. Cô luôn tự hỏi, sao tim mình không đập nhanh khi bên anh nữa, không còn những rung động khi mới yêu nhau. Những điều anh từng làm cho cô, cô xem đó là điều bình thường, cô nghĩ cô mất cảm giác khi ở bên anh và cũng mất luôn tình yêu dành cho anh. Lúc đó cô chỉ mới là thiếu nữ đôi mươi, suy nghĩ về tình yêu cũng rất hạn hẹp, bởi vì đây là lần đầu tiên cô trải qua cảm xúc như vậy, nên cô không biết phải giải quyết cảm giác đó như thế nào, cũng không một ai có thể lý giải được tâm trạng khi yêu của cô lúc ấy. Tình cảm thời niên thiếu, ngọt ngào cũng là nó, mà đau đớn nhất cũng là nó. Không có cạm bẫy, không có ngăn cấm, nhưng lại có khoảng cách về suy nghĩ.
Trong một năm chia tay, anh và cô rơi vào mối quan hệ mập mờ. Anh không quen ai, hằng ngày vẫn nhắn tin cho cô. Mỗi lần đi chơi, cả hai đều tìm về đối phương, cô gọi anh bất cứ khi nào cô thích, bất cứ khi nào cô cần, có thể nắm tay, có thể đi bên nhau, nhưng tuyệt đối không thể yêu lại lần nữa. Có thể cảm giác mập mờ này gây dựng trong cô sự tham lam, sự luyến tiếc, và đặc biệt là không cần chịu trách nhiệm về tình cảm của đối phương. Cô biết mình thích cảm giác này, vì ít ra lúc đó, cô thấy mình vẫn còn cảm giác với anh. Rồi cho đến khi một lần anh không trả lời tin nhắn của cô, không gọi điện thoại cho cô. Sau một ngày chờ đợi, cô nghĩ rằng anh không còn muốn một mối quan hệ khó hiểu như vậy với cô nữa, anh chắc đã yêu người khác.
Thì ra trong tình yêu, chúng ta vẫn nên cho nhau một danh phận và phải rõ ràng các mối quan hệ với nhau.Yêu là yêu, không yêu là không yêu, mập mờ chỉ càng khiến cả hai tổn thương, anh cũng vậy, và cô cũng thế…
Rồi cô đến với chàng trai khác, một tháng ở bên nhau mà cô cảm thấy như chuyện tình 5 năm của cô thu bé lại vỏn vẹn trong một tháng này. Có thể nói, người con trai này đi ngược với tuýp người cô mong muốn bấy lâu. Cô luôn biết chắc rằng, với tính cách hai người, cô không thể nào quen được dài lâu với người đó. Vậy nhưng không hiểu sao cô không muốn chia tay. Lửa yêu trong cô bùng cháy dữ dội, cô nghĩ rằng chưa có người nào làm cô khao khát được yêu và có cảm giác mãnh liệt như vậy khi bên anh. Cô nhớ anh giúp cô rửa chén, đêm khuya 12h đêm lặn lội chạy từ Long An đến gặp cô, ở suốt một ngày trong bệnh viện chỉ để chăm cô và đấm lưng cho cô lúc cô đang hì hục giặt đồ.Tuy nhiên, dù anh làm nhiều điều cho cô là thế, dù cô rất cảm động bởi lòng chân thành của anh, nhưng có khi trong một phút chốc suy nghĩ, cô đã tưởng tượng rằng nếu như bạn trai cũ của cô ở gần cô như lúc này, anh ấy có thể làm nhiều hơn thế này nữa.
Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở nếu như, cuộc đời chúng ta, bi nhất chính là chữ “nếu” này. Vì nó dẫn lối cho những suy nghĩ mà không thể nào thành sự thật được. Trong tình yêu mà xuất hiện chữ này, có lẽ là tình yêu chưa trọn vẹn.
Một tháng chưa tròn, mà lòng người cũng thay đổi, cô nhận ra bạn trai hiện tại không giống như cô suy nghĩ, anh đã chán tính cách của cô. Anh nói, chỉ có người ta chia tay anh trước chứ anh không chia tay người ta, và cô may mắn là người đầu tiên “được” anh chia tay. Anh nói, anh không muốn để cô gái anh thương chờ tin nhắn của anh, nhưng anh luôn để cô chờ điện thoại hằng ngày. Cô nhớ rõ lần cuối cùng mình khóc hết nước mắt vào đêm chờ tin nhắn của anh. Cô biết, suy nghĩ của cô đúng rồi, tình cảm nhất thời này không thể kéo dài mãi. Thì ra tình yêu càng mãnh liệt, càng dễ chia tay, bởi vì người ta dành cho nhau tất cả vào những tháng ngày đầu tiên gặp mặt, rồi đối diện với những tháng ngày bình thường sau đó, chính là sự nhàm chán trong tình yêu.
Cái giá của mối tình chóng vánh này, là bài học để cô nhận ra tình yêu sâu đậm của chàng trai thời niên thiếu dành cho cô. Đôi khi cô nghĩ những điều bình thường anh làm cho cô, hóa ra lại là những điều thiết thực nhất trong cuộc sống. Anh sẵn sàng chờ tin nhắn của cô, chờ cuộc gọi của cô, mà cho dù bất cứ ở đâu hay làm gì, anh đều sẽ bắt máy, sẽ trả lời cô. Cuối cùng, cô cũng đã hiểu cảm giác đau lòng của anh, mỗi khi phải chờ tin nhắn hay cuộc điện thoại của cô, hiểu được cảm giác bị tổn thương khi nghe cô nói những từ ngữ khó nghe, mà vẫn cố gắng làm lành với cô. Ký ức về anh giống như thước phim, len lỏi xuất hiện, dày vò trong những giấc mơ của cô.
Tình yêu cũng giống như những viên chocolate đắng, nếu bạn không nếm qua được mùi vị đau khổ nhất, bạn cũng sẽ không nhận ra được vị ngọt trong tình yêu đích thực của mình.
Có thể với người khác, yêu càng mãnh liệt, mới càng chứng tỏ sức sống mà tình yêu mang lại, nhưng cô lại nghĩ rằng, cô không cần tình yêu mãnh liệt, không cần những cảm xúc nhất thời mà khi yêu mang lại, cô cần sự bình yên, sự thân thuộc và cả thói quen không thể thiếu nhau trong mỗi lần suy nghĩ của đối phương. Cô nghĩ có lẽ thay vì hận, thì mình nên cảm ơn chàng trai tồi dành tình yêu một tháng cho cô, vì anh ta đã dạy cô biết yêu thương, biết trân trọng những gì đang có, biết cách yêu một người cho đúng và biết cách nhận ra tình cảm của mình như thế nào.