Cứ Cãi Nhau Một Trận Linh Đình Để Hiểu Nhau, Còn Hơn Là Im Lặng Rồi Xa Nhau Mãi Mãi



Nhiều người trong chúng ta cứ sợ hãi và hay né tránh những trận cãi vã trong tình yêu. Bởi vì chúng ta nghĩ mâu thuẫn sẽ khiến hai người dễ dàng rời xa nhau, khiến những trái tim dễ bề bị tổn thương trong khi chúng ta không hề mong muốn.

Vậy là chúng ta cố gắng để chấp nhận và hòa hợp với nhau, mặc dù đôi khi, sự cố gắng khiến chúng ta mệt mỏi và phiền muộn.

Trước đây, khi bắt đầu chấp nhận mối quan hệ với bạn trai hiện tại, tôi đã nói rằng hãy luôn thẳng thắn với nhau. Nếu có gì đó không ổn hãy cho nhau biết ngay từ đầu để dễ bề sửa đổi. Thậm chí, tôi còn nghĩ tới chuyện mỗi tháng, vào cái ngày kỷ niệm hẹn hfo của chúng tôi, chúng tôi sẽ ngồi đối diện nhau bên một bàn ăn có nến và hoa.

Sau đó, thay vì thốt ra những lời sến sẩm, thì tôi sẽ phát cho bạn trai mình một từ note nhỏ màu vàng, và yêu cầu anh ấy viết hết những điều "được" và "chưa được" từ tôi. Đương nhiên, tôi cũng sẽ làm điều tương tự với anh ấy.

Chỉ có điều, điều tôi mong muốn lại không thể thực hiện được. Chúng tôi quấn quýt bên nhau sáng tối, từ ngày đầu tuần cho tới ngày cuối tuần. Nhưng những ngày kỷ niệm cứ trượt qua khi mà một trong hai đứa vướng việc bận. Những ngày ấy chúng tôi không gặp nhau, chúng tôi chỉ có thể chat với nhau bằng các app nhắn tin, hoặc gọi video để nhìn thấy mặt nhau cho đỡ nhớ.

Chúng tôi lại bị những câu chuyện cuốn đi xa và xa hơn nữa. Cho đến khi trời tối mịt, kim đồng hồ nhích quá nửa đêm, cả tôi và người phía bên kia màn hình đều ngáp ngắn ngáp dài và cay xè mắt để nói lời chúc ngủ ngon, thì tôi mới sực nhớ ra.

Là vậy đấy. Kể cả khi bạn luôn đặt lịch hẹn để "châm ngòi nổ" thì những cái ngòi nổ ấy vẫn có thể bị "tịt ngóm". Và mối quan hệ sẽ bắt đầu dày lên với những điều chưa ưng ý đến từ đối phương, đến từ chính bản thân mình nữa. Nhưng chúng ta vẫn tảng lờ qua, coi như không biết, vờ như thể chúng không hề tồn tại.

Cho đến khi…

Một dịp nào đó, chúng tôi có một xích mích nhỏ, rất nhỏ thôi nhé. Tôi bắt đầu phụng phịu, anh bắt đầu dỗ dành. Nhưng không dừng lại ở đó, tôi lôi câu chuyện khiến mình không hài lòng từ tận đẩu tận đâu trong quá khứ ra và dằn vặt, đay nghiến anh. Lúc này máu "điên" trong anh cũng lên cao, anh cũng lôi chuyện không hài lòng về tôi từ tận đẩu tận đâu xa xôi ra để mắng mỏ.

Chúng tôi chẳng ai chịu ai, ra sức bới móc quá khứ và làm đau đối phương. Chúng tôi cãi vã một trận to kịch liệt!

Lần ấy, chúng tôi dễ chừng phải chiến tranh lạnh đến tận hơn một tuần. Một tuần không gặp mặt, không nhắn tin, không nói thương nhớ gì nhau khiến cả hai đứa chúng tôi phát điên. Và cả hai đều chủ động xuống nước để làm lành. Cái câu mà anh ấy nói với tôi làm tôi nhớ mãi là: "Có cái gì thì nói luôn lúc ấy đi, đừng để sau này lại lôi ra dằn vặt nhau, khổ lắm, chẳng hay ho gì!"

Cho nên, tốt nhất, muốn giữ cho tình yêu êm đẹp không phải là tìm cách "giấu nhẹm" những bất hòa của nhau. Mà phải là khơi lên, khơi đến nỗi không còn gì để khơi nữa, thì mới có thể thấu hiểu và đồng cảm lẫn nhau. Còn hơn là cứ để tích tụ dần dần, những phiền muộn lại giống một quả boom, sẵn sàng phát nổ và giết chết mối quan hệ của bạn!