Cuối Cùng Vẫn Là Nợ Bản Thân Một Lời Xin Lỗi...
Xin lỗi...
Sao khó nói đến thế?
Rong ruổi hết cả tuổi thanh xuân đẹp đẽ, hết mình vì những thứ hư vô. Cuối cùng vẫn là muốn bản thân thanh thản. Lo lắng, ghen tuông để làm gì? Cuối cùng thì đau nhất vẫn là bản thân.
Cứ nghĩ là mình ích kỷ, cứ nghĩ xem người khác nghĩ gì. Giờ mới biết chưa nuông chiều cảm xúc của bản thân, thì nuông chiều cảm xúc của người khác làm gì cho mệt. Bận tâm cho quá nhiều người thì sao? Nhạy cảm quá thì được gì? Chỉ khi nhìn lại thấy mình đã thay đổi, thì mới nhận ra đã tổn thương nhiều đến mức nào! Chỉ khi thấy trái tim đã lạnh đến mức nào thì mới nhận ra đã đau điều ra sao!
Có những thứ thật tàn nhẫn, khiến bản thân vướng bận mà cuối cùng vẫn không thể quên. Có những thứ thật ngu ngốc, cảm xúc nhất thời mà thương là mãi mãi. Hóa ra cái thứ khiến con người ta có thể sống tiếp chỉ là nếu không đủ can đảm để chết thì phải sống. Hóa ra những mơ mộng hão huyền mãi là mơ mộng, những ảo tưởng viễn vông mãi là ảo tưởng. Hóa ra thứ bản thân cần nhất là hạnh phúc mà nhận được chỉ là khổ đau.
Xin lỗi...
Tôi có quyền được nói câu xin lỗi với chính mình không?
Có những điều nếu xin lỗi thì có thể bỏ qua, nhưng có những điều dù có xin lỗi thì vẫn hối hận cả đời người. Tổn thương và chịu đựng. Chỉ tự hỏi rằng đã bao giờ vì mình một lần chưa?
Yêu thương và nhung nhớ. Nuối tiếc và tuyệt vọng. Vẫn là người khác đem lại những vấn vương đó. Đau thế mà không chịu từ bỏ. Mệt thế mà không chịu buông. Cứ rơi vào sự huyễn hoặc của chính mình. Rồi sao? Có hạnh phúc như những mộng tưởng dối trá?
Từ bây giờ sẽ khác. Sẽ ích kỉ hơn. Bản thân không tốt thì tốt cho người khác cũng vô ích.
Cố lên cô gái, tập quên đi những người khiến bản thân đau lòng...