Đã Bao Nhiêu Lần Vì Chữ Bận Mà Anh Bỏ Mặc Em Với Cô Đơn?



Hạnh phúc trên đời vốn mong manh như hạt bụi vàng lấp lánh nơi tim. Yêu anh, em cũng mong hạnh phúc như bao cô gái ngoài kia. Nhưng có lẽ, thiếu chút duyên, ít chút nợ nên cả hai ta chưa thể cùng nhau chạm tới điều ấy. Yêu anh, em đem hết sự cô đơn gửi vào thương nhớ, đem hết những lạc lõng gom vào những quan tâm. Cứ ngây ngô nghĩ rằng, đem hết đi thì em sẽ chẳng còn cô đơn như trước. Cứ ngỡ rằng, rồi cả hai sẽ cùng sát kề mãi mãi.

Sau này, em mới nhận ra yêu anh lại chính là lúc em cô đơn nhất...

Chắc anh không nhớ bao lần em đợi anh trong vô vọng. Bao lần vì chữ "bận" mà anh bỏ lại em lạc lõng giữa bộn bề. Chắc anh cũng quên rồi bao lần em lặng nhìn anh gọi tên ai không phải em. Và chắc anh cũng không biết bao đêm em ôm mình giữa bóng tối mênh mông. Có đáng không anh, khi em cũng chỉ là một cô gái nhỏ yêu thương một người bằng cả trái tim. Có sai không khi em càng loay hoay trong cô độc, anh lại càng vô tâm hững hờ.

Đôi lúc em tự hỏi, liệu cái tồn tại giữa hai ta có thực sự được gọi là "tình yêu" khi em yêu anh còn anh lại chỉ yêu chính mình. Càng yêu anh, em càng thấy mình cô độc, sự cô độc đến đáng thương cùng cực. Em tự mình lau đi những giọt nước mắt, tự mình băng bó những vết thương cho mối tình này.

Dừng lại thôi anh, không phải vì em hết yêu, cũng không phải em giận hờn. Dừng lại để giải thoát cho cả hai trong thế giới vốn chỉ có một người. Tiếc anh, em có tiếc. Nhưng em sẽ còn tiếc hơn nếu tự giam mình trong nỗi cô đơn lớn vô tận...

Yêu anh hay yêu sự cô độc?. Cuối cùng em cũng đã tìm được câu trả lời...