Dành Tặng Những Trái Tim Đã Từng Tổn Thương



Cuộc sống là một chuỗi tháng ngày đẹp lắm, là những chặng đường đầy màu sắc mà chính ta đã tự tô vẽ lên. Chúng ta đang sống cho chính cuộc sống của chính mình, vậy tại sao ta cứ phải gò mình theo khuôn khổ của mọi người? Vui cũng một ngày, buồn cũng một ngày, điều chúng ta cần đó là sống trọn vẹn với cảm xúc của chính bản thân mình.

Thứ đã mất đi chính là thứ vốn dĩ không thuộc về mình, không cần giữ bởi những gì chưa bao giờ thuộc về bạn, và càng không thể níu kéo những ai đã không còn muốn ở lại. Buồn cứ buồn, khóc cứ khóc, chẳng có cơn đau nào là không dứt, không nguôi cả, đừng cố chấp để tiếp tục đau và đừng để cái cảm xúc hỗn loạn ấy chi phối bản thân mình.

Bạn biết không, chẳng có ai có thể tự hào nói rằng cuộc đời họ là một chuỗi màu hồng tươi tắn. Hành trình ta đi còn dài lắm bạn à, những cái đã đến luôn có những lý do riêng của chính nó, nhưng khi nó đã ra đi thì đừng tìm hiểu lý do để làm gì. Không ngẫu nhiên mà chúng ta lại vụt mất đi hạnh phúc mà ta đang nắm trong tay, và dù luyến tiếc hay hối hận cũng chỉ là những cảm xúc nhất thời khi con tim còn đang bơ vơ giữa những sự thật ngổn ngang ấy.

Khi mất đi một tình yêu, một hạnh phúc ai mà chẳng phải trải qua những thăng trầm như thế, nhưng rồi ai cũng sẽ mạnh mẽ để vượt qua tất cả mà thôi. Rồi thời gian trôi qua, bạn sẽ hiểu những điều ấy đã tuyệt vời như thế nào…

Tổn thương lớn nhất không phải bởi sự yêu thương, mà có lẽ tổn thương lớn nhất đó chính là yêu thương đã không còn tồn tại. Bước qua tổn thương là một điều không hề dễ, nhưng không phải là điều không thể.

Sẽ chẳng có ai trong số chúng ta mong rằng tình yêu sẽ mang đến sự tổn thương, hay mong rằng trái tim sẽ vụn vỡ, nhưng rồi đó là điều mà ta phải học, phải chấp nhận bởi tình yêu nó kì diệu lắm, nó sẽ chẳng bao giờ cho bạn biết trước ngày mai mọi thứ sẽ như thế nào đâu! Có thể hôm nay bạn tổn thương, nhưng ngày mai lại có người xoa dịu vết thương ở ngay đó, ngay con tim của chính bạn.

Một trái tim tổn thương chứa đựng những giọt nước mắt trong những góc phố quen, trong những đêm dài không ngủ, từng cơn đau thắt và cả nụ cười buồn… Nó đủ sâu sắc để ta nhận ra rằng ta đã vụt mất một nửa quan trọng trong đời, nhưng cũng đủ bản lĩnh để dạy cho ta biết mạnh mẽ để có thể tự chở che, tự xoa dịu những cơn đau ấy. Vấp ngã, đứng lên và bước tiếp, ta được quyền mạnh mẽ, được quyền sắt đá, nhưng đừng quên ta vẫn còn được quyền đón nhận yêu thương…

Đừng quên rằng còn rất nhiều sự yêu thương khác đang chờ đợi chúng ta, cái cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn hay đau đớn chỉ là một phần phải có trong cuộc sống này, trong chuyện tình yêu này để làm cho mọi thứ trở nên thi vị, trở nên đầy màu sắc hơn mà thôi.

Phải luôn tin rằng, chúng ta sinh ra ai cũng xứng đáng nhận được yêu thương, hơn hết những ai bản lĩnh tự bước qua những đau thương, tự xoa dịu được con tim buồn đau của chính mình thì lại càng xứng đáng nhận được nhiều hơn thế nữa. Bởi khi ấy, chúng ta nhận ra rằng người yêu thương ta nhất không ai khác chính là bản thân ta.

Rồi khi tim không còn chứa đựng những đau thương, ta sớm nhận ra rằng ta đã sẵn sàng đón nhận những yêu thương khác. Ngừng day dứt về quá khứ, tập xóa ký ức, vẽ được thì phải xóa được, đau thương chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi. Trải qua tổn thương, ta sẽ biết rằng chẳng có gì trong cuộc sống này là mãi mãi, cả tình yêu cũng vậy.

Trái tim từng tổn thương của một con người chân thành là một trái tim mang đầy những kí ức ngọt ngào, để rồi những điều đẹp đẽ từng xảy ra trong quá khứ sẽ luôn thôi thúc chúng ta biết quý giá hơn hai chữ yêu thương.