Dấu Vết Trinh Trắng Giả Trên Ga Trải Giường Đêm Tân Hôn
Hắn rất ghét những kẻ lúc nào cũng ca bài thời đại mới rồi, ai còn quan trọng cái màng trinh nữa. Thời phong kiến đàn bà mất “zin” là bị đuổi trả về “nơi sản xuất” ngay lập tức kia kìa. Tất nhiên, cũng có những gã đàn ông dễ dãi, không quan trọng chuyện vợ mình “còn” hay “mất”. Nhưng chàng không thể “ăn tạp” được thế. Nói thật, chạm vào thứ mà thằng khác đã sờ mòn rồi, chàng thấy cứ… bất an thế nào ấy, không tiêu hóa được!
Do vậy, chàng thề với lòng mình, phải lấy bằng được vợ còn trinh nguyên. Như thế mới không thẹn với đời, mới xứng đáng khi sinh ra làm phận đàn ông chứ! Nhưng mãi mà chàng vẫn chưa tìm được đối tượng như ý. Nhà chàng có điều kiện, bản thân chàng cũng kiếm ra tiền, không hiếm các em trẻ xinh tươi xin chết. Nhưng những đối tượng mà chàng biết rõ mười mươi là mất trắng rồi thì chàng chẳng bao giờ tiếp chuyện. Còn 3 mối tình cũ của chàng, lọc sàng kĩ lắm toàn em ngoan hiền thế mà kiểm tra ra thì cũng đều mất cả. Chán không để đâu cho hết!
Thế rồi số phận cũng mỉm cười với chàng, ông trời thật không phụ lòng người có tâm. Nàng là một cô sinh viên mới ra trường, hiền dịu, ngoan ngoãn, ăn mặc giản dị. Gia cảnh nhà nàng nghèo khó, vì thế nàng luôn chăm chỉ học hành, giờ thì nỗ lực hết sức để làm việc, từ lúc vào công ty mà chẳng thấy chơi bời hay có bạn trai gì, chỉ cắm đầu vào làm.
Chàng bắt đầu đò đưa, tán tỉnh. Nàng đáp lại e thẹn và kín đáo. Qua cách ăn nói, cử chỉ của nàng, chàng biết, nàng thực sự ngoan từ trong trứng nước. Chàng chỉ chạm nhẹ vào tay mà cũng giật mình thon thót, bất ngờ cầm tay thì nàng mặt đỏ lựng rồi vội giằng ra. Tiếp xúc vớ vẩn mà nàng đã như thế, chàng cười thầm, nàng cũng nhát quá đi. Nhưng không sao, chàng là chàng thích!
Không bao lâu sau, chàng và nàng chính thức thành một cặp. Yêu nhau là thế nhưng nàng cũng chỉ cho phép chàng dừng lại ở mức ôm hôn chứ kiên quyết không cho tiến xa hơn. Có lần 2 người đi du lịch cùng nhau, ở qua đêm cùng 1 phòng trong khách sạn, mặc chàng cũng đòi hỏi nhiệt tình nhưng nàng vẫn thủ thân như ngọc đến cùng. Ngoài mặt thì giận dỗi, nhưng trong lòng chàng thì như nở hoa. Báu vật là đây chứ đâu!
Đám cưới của chàng và nàng nhanh chóng được diễn ra. Đêm tân hôn, nàng đầy ngượng nghịu và e ấp trong vòng tay chàng. Cứ nhìn vẻ lóng ngóng và xấu hổ không để đâu cho hết được của nàng mà xem, thật đáng yêu làm sao! Tuy lần đầu tiên không được thỏa mãn cho lắm, nhưng không sao, dần dần chàng sẽ dậy nàng. Mà vợ ngoan thì phải như thế, chứ sành sỏi ngay thì ngang với cave!
Lúc xong việc, chàng cố tình bật điện rồi đi tắm qua. Lát sau chàng cũng giục nàng đi tắm. Mục đích là để xem có giọt máu nào rơi trên chiếc ga trải giường trắng tinh hay không, chứ mà ngang nhiên kiểm tra trước mặt nàng thì cũng hơi vô duyên thật. Lật chăn lên, chàng vui sướng muốn nhảy cẫng lên khi thấy dấu vết trinh trắng rất mới dưới chỗ nàng vừa nằm. Cứ mê mẩn ngắm mãi mấy giọt máu ấy mà chàng thấy một cảm giác sung sướng mê tơi không gì diễn tả được. Vậy là chàng đã cưới được một cô vợ còn trinh rồi! Ước nguyện bấy lâu nay của chàng đã trở thành sự thật, không còn nghi ngờ gì nữa!
Một tháng sau, lớp Đại học nàng tổ chức họp lớp. Chàng đề nghị đưa nàng đi mà nàng nhất quyết không chịu. Chàng cũng không ép nhưng lại lén căn giờ đến đón nàng về. Nhưng đợi chưa được nàng thì thấy 1 nhóm đàn ông 3 người đi ra trước. Trong đó, có một gã đang oang oang nói với 2 gã bên cạnh: “Con H. hồi xưa bị tao chơi chán xong rồi qua tay cơ số thằng khác rồi, nhiều người đều biết tiếng, thế mà giờ lấy được thằng chồng ngon đáo để. Đời đúng là chó thật, ngoan hiền không bằng may mắn!”.
Chàng nghe nhắc đến tên vợ mình mà giật thót. Mấy giây sau, cảm thấy như máu nóng dồn lên não, chàng lao theo túm ngay cổ áo gã đàn ông vừa phát ngôn ngông cuồng kia, hét tướng lên: “Mày nói ai bị mày chơi chán? Mày nhắc lại tao nghe xem nào!”. Mấy gã đàn ông kia bất ngờ bị 1 kẻ ở đâu ra tỏ thái độ, cũng nổi xung lên: “Tao nói con H. học lớp X khóa Y, giờ đang làm ở Z, lấy chồng nhà ở K” - hắn đọc 1 lèo các đặc điểm nhận dạng của vợ chàng ra, rồi nhướng mắt hỏi: “Chả lẽ mày là chồng nó? Vậy thì xin chia buồn nhé!”. Nói xong hắn đẩy mạnh chàng ra, rồi vừa bước đi vừa cười phá lên.
Tẽn tò, chàng đứng như trời trồng không nhúc nhích. Trong lòng là một sự phẫn nộ tới cực điểm. Vừa hay nàng ăn vận đẹp đẽ, trang điểm kĩ càng bước ra. Nhìn thấy chàng, nàng cười tươi như hoa. Nhưng chàng thì phũ phàng, giơ tay tát vợ một cái như nảy lửa. “Cô dám lừa tôi phải không? Tôi vừa gặp người tình cũ của cô kia kìa, nó nói nó chơi cô nát bét ra rồi đấy!” – chàng gầm lên, khiến bạn bè nàng lác đác đang ra về phải khựng lại săm soi, chỉ trỏ xì xầm.
Nàng vừa giận vừa xấu hổ, vùng chạy ra vẫy taxi tự về nhà. Về nhà, trước sự truy hỏi gắt gao của chàng, nàng đã thừa nhận lừa chàng bằng cách lấy máu ở đầu ngón tay nhỏ lên ga trải giường. Nghe chính miệng vợ mình thừa nhận, chàng không thể chấp nhận nổi nữa, quyết định làm đơn li hôn, mặc nàng quỳ xuống cầu xin thảm thiết, viện cớ cũng chỉ vì yêu chàng mà thôi. Hừ, loại con gái đã qua tay mấy thằng liền, cũng xứng nói yêu với chàng sao!
Vậy là kế hoạch giả gái ngoan để câu trai giàu của nàng đến khi ván đã đóng thuyền rồi vẫn bị thất bại. Còn chàng, chỉ tháng trước người ta thấy chàng phởn như trúng độc đắc khi cưới vợ, thì giờ đã sồn sồn lên ra tòa li dị, và tiếp tục cuộc tìm kiếm vợ trinh mòn mỏi của mình!