Đây Sẽ Là Lần Đầu Và Lần Cuối Cùng Tôi Có Một Mối Quan Hệ Không Tên...
"Tôi từng đọc được câu "Chấp nhận một mối quan hệ mập mờ giống như việc bạn buộc trên tay mình một hòn than nóng bỏng, đau, nhưng không thể tháo ra được. Yêu anh cũng như vậy, đau nhưng không đành lòng buông bỏ"- Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tình cảm của nhau hay đúng hơn anh sẽ không bao giờ thừa nhận tôi."
" Trong cuộc sống có nhiều mối quan hệ không biết nên gọi tên như thế nào cho đúng. Nó tồn tại nửa vời không phải bạn bè càng không phải người yêu. Nhiều khi muốn vượt qua nó để đến một cái đích nào đó cũng không thể"
Tôi và anh quen nhau qua facebook. Lúc đó tôi đang chìm đắm trong những ngày u tối vì vừa phải xa người mình yêu thương rất nhiều. Anh cũng vậy. Chúng tôi bắt đầu inbox hỏi thăm nhau, nói chuyện về những câu chuyện buồn mà mình phải trải qua. Có những câu chuyện không đầu không cuối chỉ là hứng lên thì là lại kể nhau nghe. Cảm giác thoải mãi khi mình có thể giải tỏa lòng. Và tôi đã tin vào tình duyên rằng ông trời đưa anh đến bên tôi để vá lại những vết thương lòng của tôi. Mà con gái thường hay phải lòng những người con trai hay nói chuyện cùng.
Sau những cuộc nói chuyện đó. Có một mối quan hệ bắt đầu, nó tồn tại nửa vời không phải bạn bè càng không phải người yêu. Dẫu muốn vượt qua danh giới đấy cũng không thể. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mình có nên tiếp tục đuổi theo mối quan hệ mà không có tương lai này không?
Chúng tôi đã kéo dài một mối quan hệ này trong vòng 2 năm. Một khoảng thời gian không dài mà cũng chả ngắn. Có những đêm tôi cứ nằm suy nghĩ nên gọi tên mối quan hệ này là gì: Bạn bè? Không, Ruột thịt? không, Anh em? Không, Người yêu? Thì lại càng không. Vậy tôi có nên gọi nó là mối quan hệ không tên không? Lúc này tôi như trong vũng lầy, mà càng vùng vẫy để thoát ra thì lại càng lún sâu hơn.
Mối quan hệ này cũng có cái tốt, nó không bị rằng buộc bởi vật chất, không có tính chiếm hữu, không bị mọi người bàn tán, không ghen tuông mà có muốn ghen thì không thể vì không biết nên ghen với thân phận gì?
Đôi khi mối quan hệ này mang lại cho tôi nhiều khung bậc cảm xúc. Cứ ở bên nhau vậy thôi, lâu lâu lại hẹn nhau đi ăn, đi chơi đâu đó cho thoải mái. Nhưng có đôi lúc lại lãng quên nhau dành cho đối phương chút riêng tư. Tôi với anh giúp nhau cảm thấy bớt cô đơn, đôi lúc cho nhau mượn bờ vai dựa vào khi lạc lõng, hay lúc yếu lòng cho một người sẵn sàng ôm vào lòng và an ủi " Không sao đâu có tôi ở đây rồi".
Trong mối quan hệ này nếu chỉ giữ tình cảm mình ở lưng chừng thì thật tốt. Nhưng tôi lỡ phải lòng anh mất rồi, giờ tôi không coi anh như một người bạn hay người anh trai nữa vì tôi yêu anh. Tôi từng đọc được câu "Chấp nhận một mối quan hệ mập mờ giống như việc bạn buộc trên tay mình một hòn than nóng bỏng, đau, nhưng không thể tháo ra được. Yêu anh cũng như vậy, đau nhưng không đành lòng buông bỏ"-Có lẽ chúng tôi sẽ chẳng bao giờ thừa nhận tình cảm của nhau hay đúng hơn anh sẽ không bao giờ thừa nhận tôi.
Vào một ngày mưa, tôi và anh hẹn nhau đi uống nước tôi và anh nói chuyện rất nhiêu rồi buâng quơ tôi nói:"Em thích anh" khi tôi nói câu này nhận lại là sự im lặng..Anh quay ra hỏi tôi: "Em biết mối quan hệ của chúng ta là gì không?" Tôi trả lời " Là mối quan hệ không biết nên gọi tên là gì, hai còn người bên nhau mà không vấn bận gì".
Anh trả lời tôi bằng một cái im lặng như cách nói " Vậy em hãy tự tìm cho câu trả lời đi là anh có yêu em không" như vậy thà anh nói hẳn với tôi "Anh không thích em, anh coi em là em gái hay gì đó thì tốt, không thì bảo anh không xứng với em đâu, em tìm người khác đi" Như vậy có phải tôi sẽ có thể dần thoát ra khỏi mối quan hệ này không? Nhưng không anh không nói gì, làm tôi phải tự suy nghĩ và tôi vẫn cứ ảo tưởng anh có tình cảm với tôi do anh ngại không muốn nói thôi.
Và cái ngày mối quan hệ mập mờ này kết thúc cũng đã đến. Khi tôi đi trên đường ra siêu thị đã nhìn thấy anh đang đi với một cô gái nào đó. Anh đèo cô ấy, cô ấy ngồi ôm anh, đầu cô ấy dựa vào vai anh. Nơi cô ấy ngồi là nơi tôi từng ngồi, vòng eo cô ấy đang ôm là vòng eo tôi từng ôm, bờ vai vững chắc cô ấy đang dựa vào là nơi tôi từng dựa vào khi yếu đuối.
Tôi ghen anh ạ! Nhưng với thân phận là gì? Về nhà tôi nhắn tin cho anh " Hôm nay em gặp anh đèo cô gái nào đó? Anh đanh coi em là gì vậy? Sao lại làm em tổn thương vậy chứ? và hàng loạt tin nhắn khác... Anh trả lời " Cô đấy là người yêu anh, cô ấy vừa từ nước ngoài về, em chỉ là em gái thôi, anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm như anh là kẻ lăng nhăng vậy?" khi chờ tin nhắn anh trả lời tôi đã nghĩ "Anh đèo em gái anh đi ấy mà, quên không nói với em là em gái anh mới về"...
Và khi tin nhắn đến tôi hoàn toàn bàng hoàng, có giọt nước mặn chát đang chảy trên sống mũi tôi và rơi xuống màn hình điện thoại. Tất cả mọi thứ như đang sụp đổ xuống, dòng chữ " Anh nhận anh là người yêu em sao mà em làm anh như kẻ lăng nhăng vậy" cứ lẩn quẩn trong đầu tôi. Tôi hận anh và càng căm ghét bản thân mình tại sao lại ngu dốt tin anh như vậy. Và tự hỏi: Anh không yêu tôi sao anh lại cứ gieo rắc cho tôi hi vọng như vậy, sao anh lại quan tâm coi tôi như vậy để tôi ảo tưởng vị trí của tôi trong lòng anh, tại sao lại mang tôi ra làm trò đùa như vậy? Tại sao khi tôi nói tôi thích anh, anh không thẳng thừng mà nói anh có người yêu rồi. Tôi dần hiểu tôi như chỗ thay thế khi cô gái kia ở xa anh vậy! Tôi tự cười bản thân mình sao lại ngốc nghếch như vậy?
Người ta hay nhắc đến chữ duyên và chữ phận. Gặp được nhau là do chữ duyên, ở bên nhau là do chữ phận nhưng chúng ta lại là " Hữu duyên vô phận" Chúng ta có duyên gặp được nhau nhưng có phận để ở bên nhau. Và tôi nghĩ mối quan hệ không tên này nên kết thúc. Tôi nhắn tin " Chúc anh anh phúc, cảm ơn anh đã ở bên em thời gian qua cho em nơi nương tựa nhưng giờ em phải giả về rồi". Thế đấy, đây là cách tôi kết thúc mối quan hệ này, tôi và anh vẫn là bạn bè trên facebook nhưng không còn like, comment hay inbox cho nhau nữa. Ngày nào trên tường tôi cũng xuất hiện những tấm ảnh của anh và cô người yêu, hai người thật đẹp đôi nhưng ngực trái của tôi thì thắt lại. Nhưng giờ tôi không trách anh nữa, là do bản thân tôi thôi, là do tôi đã tự ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh, là do tôi nghĩ anh cũng thích tôi như tôi thích anh.
Hôm nay, cũng lâu kể từ ngày tôi và anh không còn nói chuyện với nhau, tình cảm của tôi có lẽ bây giờ không còn cháy bỏng như trước đây, không còn thích anh nhiều như trước. Nhưng tôi không thể quên anh, tôi nhận ra việc này rất khó. Vì vậy tôi sẽ cất anh vào một góc nào đó trong tim và giữ lại đó những tình cảm và kỉ niệm đẹp nhất. Cũng như là lần đầu cũng như lần cuối tôi có một mỗi quan hệ không tên...
Nguyễn Trang Ngọc Linh