Dù Thế Nào Em Cũng Không Hối Tiếc Vì Đã Theo Đuổi Anh



Bức thư tình không gửi

Em là cô gái hay viết, em từng viết rất nhiều về những vụn vặt không tên, những hình ảnh đẹp vắt ngang trong cuộc sống ồn ào, lưa thưa lựa chọn bình yên và những lẳng lặng riêng tư nào đó... về anh. Nhưng chưa bài nào trọn vẹn cả, em thấy nó thiếu thứ gì đó rồi bỏ dỡ, đôi khi chỉ là một cái kết... vậy mà cũng không viết nổi. Chiều nay, em viết một ít về anh nhé... không biết em đủ can đảm để anh đọc nó... nhưng xin cho em, một lần, ít ra được viết một bức thư tình trọn vẹn nhất cho mối tình đầu của mình!

Tuổi 25, em nhận ra: Anh là mối tình đầu của em. Vậy là, em lặng lẽ đuổi theo anh. Lặng lẽ đến mức quen với việc nhớ nhung anh mỗi ngày, quen lục lọi trên Facebook anh những status từ năm nảo năm nào, em cũng quen đọc đi đọc lại cuộc chat như đang được nói chuyện với anh. Vậy mà, tất cả những điều ấy có phải ngốc nghếch không... nhưng với em, nó mang lại cảm giác hạnh phúc dù chẳng có lấy một cánh tay chìa ra khi em vấp ngã, chẳng có một bờ vai khi em mỏi mệt, chẳng có vòng ôm cho em được rúc vào lòng khóc lóc tỉ tê.

Anh ở làm việc ở một thành phố khác, ít khi anh về thăm thành phố của em. Mà có về, thì cũng chẳng phải vì em. Nhưng anh biết không, cái cảm giác biết anh tồn tại đâu đó trong thành phố khiến em vui thật nhiều, chạy lảo rảo loanh quanh thành phố... em khờ khạo mong có thể vô tình chạm mặt anh, ngồi xuống uống cốc nước hay chỉ cùng nhau im lặng vậy là đủ. Chưa lần nào em kể cho anh nghe, em thường chờ nghe giọng anh qua điện thoại, chờ đọc tin nhắn anh hẹn cafe... nhưng sao lâu đến vậy... lâu đến nỗi em suy nghĩ đến việc chạy đến tìm anh... tiết lộ cho anh biết về bí mật trong cảm xúc của em. Cái cảm giác gói trọn can đảm ngồi cùng anh trong quán cafe nơi thành phố của anh, phơi bày trong ngăn tim mình một bí mật được cất giấu... cảm giác ấy làm sao cuộc đời này, em có thể quên đây?

Có phải cũng từ ngày hôm đó, em và anh, bạn bè cũng không phải, người yêu cũng không phải... mối quan hệ trở nên chẳng đầu chẳng cuối, mơ hồ y như làn khói thuốc xanh xám phả vào cửa kính trong quán cafe. Em đã dối chính mình bằng một tia hy vọng nào đó về câu trả lời của anh, nhưng em thừa nhận rằng mình không đủ tự tin để nghe anh thẳng thắn từ chối. Thế là, em vội vã tạm biệt anh như cách em tạm biệt thành phố của anh... một thành phố vì có anh, nên nó thành đặc biệt trong lòng em!

Nhưng rồi những ngày sau đó, cái quãng im lặng giữa anh và em dường như dài ra hàng thế kỷ. Em thấy tim mình nhợt nhạt vì nước mắt, môi cười cũng xanh xao vì nỗi buồn bỗng dưng chiếm lĩnh hết. Cuối cùng, anh cũng nhắn cho em. Em khóc nấc lên trong đêm, đọc những dòng tin đang hiển thị trong hộp chat mà nhói buốt, đắng ngắt. Anh đã từ chối em như cách em đã từ chối những chàng trai khác.

Lần đầu tiên em vì một người con trai, mà can đảm làm những thứ trước giờ chưa bao giờ nghĩ... và cái cảm giác nhức nhối giằng xé trong lòng cũng chưa bao giờ chịu qua. Anh khiến em rất nhớ... rất yêu... nhiều lắm... mỗi ngày nhiều hơn một chút. Xin lỗi, em không thể gạt tên anh khỏi trí nhớ, bỏ mặc nỗi nhớ anh giày vò em hay thậm chí em chưa bao giờ dám xóa những chi tiết dù nhỏ nhặt nhất về anh. Hãy để, em yêu anh, hãy để năm tháng thanh xuân của em đẹp đẽ vì có anh - mối tình đầu của em như là... anh đã dành cho cô gái ấy cả thanh xuân của mình!

Em đã không hối tiếc vì đuổi theo anh, rụt rè đọc lại tin nhắn, rọi từng status của anh... tháng ngày lặng lẽ đuổi theo anh rất kỳ diệu, nó rực rỡ y như cách anh lặng lẽ trở nên quan trọng trong trái tim em!

Tuổi 25 em nhận ra: Autocad không phải là phầm mềm thích hợp cho một đứa cử nhân Anh như em, nhưng có thể vì anh mà em cảm thấy hứng thú với việc mài mò và học lỏm để vẽ vời tặng anh một ngôi nhà bay nhấc bổng niềm vui bằng phần mềm mà dân xây dựng bọn anh thường dùng để thiết kế.

Thật ra,...

Thành phố này, có thật anh chẳng hề muốn ghé lại thêm lần nào nữa?

Thành phố này, có thật khiến trái tim anh mang nhiều xước xát chưa lành không?

Thành phố này, anh à...em chờ anh.

Chuông Mây-HBLinh

3/2/2018-12:07pm