Đừng Bao Giờ Để Cuộc Đời Mình Phải Nói "giá Như"
Bác sĩ Richard Teo Keng Siang, 40 tuổi, triệu phú ngành giải phẫu thẩm mỹ ở Singapore, phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối khi ở đỉnh cao nhất của tiền tài, danh vọng. Vào những giây phút cuối của cuộc đời mình, vị bác sĩ này đã chia sẻ những tâm sự khiến tất cả mọi người đều cảm thấy xúc động. Bởi đó không chỉ đơn giản là cuộc đời của một vị bác sĩ, mà còn là thực tế cuộc sống và những giá trị quý báu mà mỗi có thể chúng ta đều đã lãng quên.
Richard mở đầu câu chuyện của mình bằng những năm tháng thiếu thời của ông. Rằng ông đã từng là một đứa trẻ khó khăn như thế nào, phải nỗ lực nhiều bao nhiêu để có thể trở thành người giỏi nhất. Tuy nhiên, khi có trong mình học vị, chức tước, vị bác sĩ này tỏ ra không hài lòng với số tiền mà mình kiếm được ở bệnh viện công, ông cho rằng nếu phải mất cả một quãng thời gian dài đầy khó nhọc để đánh đổi với số tiền bèo bọt ấy thì chẳng đáng.
Vậy là, Richard quyết tâm mở bệnh viên thẩm mỹ của riêng mình. Với tài năng của mình, ông nhanh chóng giàu lên khi đem chúng phục vụ cho những người giàu. Cứ thế, Richard chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ dừng lại, bởi vì theo ông, việc chạy theo đồng tiền và các giá trị vật chất đã làm cho ông mê muội.
Sau khi trở thành một trong những người giàu có vào bậc nhất, Richard nhanh chóng gia nhập vào cuộc sống của giới thượng lưu. Từ việc mua sắm những chiếc xe đắt đỏ, những khu biệt thự cao cấp, đến việc tận hưởng những dịch vụ với mức giá trên trời… Richard đều lấy làm sẵn lòng, tự hào lẫn vui thích. Theo ông, thì đó mới chính là tận hưởng một cuộc sống đích thực.
Tuy nhiên, niềm vui cũng chẳng kéo dài cho đến khi Richard biết được tin mình mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối. Kể cả khi ông chấp nhận xạ trị thì cuộc sống của ông cũng không kéo dài được thêm là bao. Richard đã đau khổ tột cùng khi nhận ra rằng, những chiếc cup danh hiệu, những chiếc xe hiệu đắt tiền,… đều không thể giúp ông trải qua những ngày yên ổn với sự giày vò từ bệnh tật.
Ông thú nhận rằng ông không thể ôm lấy chúng, cũng như ôm lấy đống tiền của mình mà ngủ ngon lành như trước đây. Và Richard đã nghĩ về những bệnh nhân mà ông từng tiếp xúc trong khoảng thời gian làm việc ở bệnh viện công. Ông nhớ tình trạng thoi thóp đáng thương của họ - mà ông chưa một lần cố gắng đồng cảm với họ trên cương vị là một bác sĩ. Trước đây, ông chỉ đơn thuần là cố gắng hoàn thành công việc trong khoảng thời gian ở bệnh viện, và nhanh chóng trở về nhà khi giờ làm việc kết thúc.
Cuối cùng, Richard muốn nhắn nhủ với những người bạn trẻ của mình rằng, hãy làm một công việc mà đem lại cho bạn một cuộc sống có ý nghĩa. Tất nhiên, bạn làm giàu bằng tài năng và tri thức của mình thì không sai, nhưng điều đó sẽ không bao giờ đem lại cho bạn sự thỏa mãn. Nếu bạn cần tiền, bạn sẽ chỉ trở nên cần tiền nhiều hơn, và nhiều hơn nữa mà thôi.
Cho đến một ngày, bạn cũng sẽ rơi nước mắt hối hận bởi cuộc sống của bạn trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Thay vào đó, hãy cố gắng giúp đỡ những người xung quanh, những con người khốn khó, hãy chia sẻ và lan tỏa tình yêu thương. Mỗi nụ cười, câu cảm ơn mà bạn thu lại được không có giá trị về vật chất, nhưng chắc chắn sẽ có giá trị về tinh thần vô cùng to lớn.
Giống như Richard trước những ngày cuối cùng của cuộc đời, điều làm ông cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa hơn đương nhiên không phải là số tiền mà ông có được trong suốt thời gian tuổi trẻ đã bán sức để làm. Mà đó là sự quan tâm, chăm sóc, những cái nhìn trìu mến và thân thương của người thân, bè bạn, gia đình.
Richard cho rằng, nếu có cơ hội để lựa chọn một lần nữa, ông sẽ chọn sống một cuộc sống khác hơn. Một cuộc sống mà ở đó, Richard có thể trở thành một bác sĩ nghèo vật chất, nhưng giàu có về tinh thần, và ông sẽ chẳng bao giờ cảm thấy vui vẻ được khi chứng kiến những bệnh nhân của mình phải đau đớn đối chọi với bệnh tật.
Dưới đây là trích dẫn lời tâm sự của bác sĩ Richard trước khi ông rời xa thế giới này. Ông đã hy vọng rằng ai đó sẽ lắng nghe, và ai đó sẽ thay ông làm cho cuộc sống này trở nên tốt đẹp hơn.
"Đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm đều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.
Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vậy. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.
Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.
Trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt. Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học của chính cuộc đời mình…"