Đừng Vì Người, Đừng Hi Sinh Tất Cả Cho Ai Đó. Phải Biết Yêu Mình, Vì Mình Đầu Tiên!
Trong một buổi trà dư tửu hậu, cùng đám bạn nói về chuyện yêu đương nam nữ ở trên đời, tôi chợt nhớ loáng thoáng một quy luật cũ rích từ bao đời: "Lúc mới yêu, phụ nữ để cho đàn ông theo đuổi, lúc yêu nhau rồi, phụ nữ mới là người phải theo đuổi lại đàn ông."
Và điều đáng buồn là đại đa số phụ nữ ở trên đời vẫn nghiễm nhiên chấp nhận cái quy luật cũ rích ấy. Thế mới có chuyện các chị em rủ rỉ rù rì khuyên nhủ cho đàn em đi sau rằng, hãy cứ tận hưởng, tranh thủ mà tận hưởng khoảng thời gian tán tỉnh yêu đương đầy mật ngọt, để sau này sướng khổ ra sao cũng cố cắn răng mà chịu đựng, không phải nói từ "biết thế" với "giá như".
Suy nghĩ kiểu này chính là kiểu suy nghĩ nhẫn nhịn và cam phận. Nghĩa là tự biết trước sau gì mình cũng sẽ đi vào vòng lặp của những số phận phụ nữ khác trong tình trường, nên thì thôi đành nhắm mắt đưa chân. Và việc mình làm vẫn cứ làm, chính là đem yêu thương hết mực dành cho người đàn ông mình tôn thờ - thứ tình yêu gần như được thần thánh hóa từ năm này sang tháng khác.
Chúng ta nào có lạ gì hình ảnh một người phụ nữ cặm cụi sáng đêm để lo việc cơm nước ở nhà, sau đó mới tất tả lao ra đường để đi làm việc ngoài xã hội. Đến chiều chập tối, khi chồng tan sở vẫn có thể tranh thủ ngồi nán lại làm dăm ba cốc bia với bạn bè đồng nghiệp, thì người làm mẹ, làm vợ lại phải tất tả trở về với mắm muối dưa hành nơi bếp núc.
Những câu chuyện ấy, những hình ảnh ấy, có lẽ là đã quá thường trong nhịp sống của chúng ta bây giờ. Vì nó thường xuyên xuất hiện nên người ta mới thấy quen, và thấy quen rồi nên người ta có suy nghĩ: là phụ nữ thì hiển nhiên phải thế!
Và cũng có lẽ do đại đa số những người phụ nữ kể trên là những người có tinh thần lạc quan phơi phới ở trên đời. Bởi họ vẫn cần cù như những chú ong thợ cần mẫn, ngày lại ngày dành nhiệt huyết và thanh xuân tươi trẻ để săn sóc tổ ấm gia đình. Vì họ có một niềm tin tưởng tuyệt đối nơi người chồng đầu ấp tay gối. Họ vẫn tin là sự hy sinh thầm lặng nơi họ được coi trọng, được ghi nhận và được biết ơn. Cho nên họ không quản khó khăn, không quản nhọc nhằn, họ vẫn tiếp tục sống khổ sống sở, chỉ vì niềm tin rằng "đàn bà có công thì chồng không phụ".
Chỉ tiếc là cuộc đời chưa bao giờ có thể đẹp đẽ trơn tru như một câu chuyện cổ tích. Rằng không phải nàng Lọ Lem nào cũng sẽ gặp được Hoàng tử, và cũng không phải cứ tiến tới cuộc hôn nhân viên mãn thì họ có thể sống hạnh phúc suốt đời.
Bởi vì sau đó, khi tuổi thanh xuân chỉ như mây trời lấy đi thân hình thon thả ngày nào, thay bằng những xập xệ được bồi đắp theo thời gian, thì những người phụ nữ của gia đình gần như chẳng còn chút vốn liếng nào ngoài những đứa con nheo nhóc.
Sự cam chịu, sự nhẫn nhịn sẽ lên tới tột cùng của bi kịch khi tận mắt chứng kiến chồng mình tay trong tay bên tình nhân mới - một cô gái trẻ trung và xinh đẹp hơn mình. Đến lúc ấy mới vỡ lẽ, hoá ra ta hết mình vì chàng, còn chàng thì cứ điềm nhiên hết tình với ta. Và đến lúc ấy, ta mới tự vấn bản thân: Tại sao lại hy sinh cho hắn, tại sao không giữ lại cho mình chút gì, tại sao phải dâng trọn, tại sao phải ưu tiên?
Vẫn biết rằng phụ nữ có muôn vàn lý do để trở nên khiêm nhường đứng sau sự thành công của một người đàn ông. Rõ ràng, là một bóng hình đứng sau thành công của người mà mình yêu thương nó vô cùng vĩ đại.
Nhưng tuyệt đối đừng bao giờ để đến khi người ta thành công rồi lại rũ bỏ mình dễ dàng như trở một bàn tay. Mà muốn thế, chi bằng phụ nữ hãy phòng thân một lối đi, hãy khôn ngoan, hay ích kỷ ngay từ phút ban đầu.
Là phụ nữ hiện đại, đừng bao giờ hy sinh quá nhiều. Đừng bao giờ dốc cạn kiệt vốn liếng của thanh xuân cho một ai đó.
Hãy nghĩ tới mình trước tiên, thương mình là trên hết, bởi chẳng ai thương mình bằng chính ta. Bởi sống trên đời này, không biết tự trân trọng và nâng niu bản thân mình, thì không thể nào mong chờ ai khác làm điều ấy thay mình cả. Và bởi, lòng người lại nông sâu khó đoán, ngày hôm nay còn trân trọng nhau, chưa biết chừng ngay sau đó lại ngoảnh mặt làm ngơ như những người xa lạ.
Nếu biết trước sớm muộn gì cũng vấp ngã, chi bằng tự thân mình chuẩn bị trước bông băng. Ai mà biết được ngày mai mưa gió hay an lành, chi bằng tự thân mình làm chỗ dựa vững chắc cho chính mình, để khi trường hợp xấu nhất xảy ra, ít nhất cũng có thể tự tin và an nhiên sống tốt – bằng sự xinh đẹp lẫn tự chủ kiên cường của chính bản thân mình!