Đừng Yêu Người Mà Chỉ Việc Nhắn Tin Thôi Họ Cũng Quá Bận Để Trả Lời!“



Đừng nói là người thương, mà ngay như bạn bè bình thường, vì không có điều kiện tụ tập, nên bạn vẫn phải "nhảy" vào các hội nhóm để chat xuyên màn đêm, buôn xuyên lục địa, đúng không? Nếu một tên nào đó trong nhóm chỉ cứ "đã xem" mà không trả lời, bạn có muốn ban cho hắn một quả đấm trời giáng xuyên thấu tim gan, lục phủ ngũ tạng không?

Sẽ có không ít người phản đối ý kiến này của tôi, vì họ cho rằng chúng ta quá lệ thuộc vào mạng xã hội, vào những dòng tin nhắn, vào những icon hay thậm chí là vào một cái chấm màu xanh lá cây chớp sáng rồi chớp tắt trên màn hình máy tính, màn hình điện thoại.

Nhiều người khẳng định với tôi rằng, này, ngày xưa ông bà ta chẳng yêu nhau thắm thiết mà chỉ bằng mỗi thư tay đấy ư? Đừng nói đến thời gian viết thư, gửi thư là hàng tuần, hàng tháng, thậm chí cả năm trời. Chỉ nói đến cái việc người ta có thể chờ đợi để nghe ngóng tin tức của nhau, đã là một điều tuyệt diệu nhường nào.

Nhưng hỡi bạn ơi, chúng ta sống ở thời đại nào, thì hãy đặt mình vào hệ quy chiếu của chính thời đại đó. Bây giờ là thời đại của công nghệ, là thời đại của sống nhanh và sống vội. Bạn có thể ngắt kết nối với toàn thế giới để ngồi ở một góc phòng viết một lá thư tay? Hay là bạn sẽ chờ một tuần liền để hồi hộp và thấp thỏm đón nhận một phong thư từ người bưu tá chuyên cần?

Không. Tôi biết là bạn không thể. Bởi có những chuyện, nếu không được chia sẻ ngay cho người thương thì chúng ta sẽ cảm thấy rằng "nó nguội mất". Mỗi ngày, có bao nhiêu câu chuyện vụn vặt xoay vần xung quanh cuộc sống của bạn. Nào là bà bán xôi đầu ngõ có cậu con trai trạc tuổi bạn đã lập gia đình, và khi bạn đi mua xôi thì được nghe bà lão hớn hở khoe. Nào là chị đồng nghiệp trên công ty hôm nay hờn dỗi chồng, vận một bộ váy xinh cực xinh và sau đó hẹn bạn đi ăn một chầu để có cớ về nhà muộn hơn một chút. Nào là bạn trót gửi một cái email thiếu thông tin khách hàng và ngay lập tức bị sếp gọi lên "mắng yêu" cho vài câu… Ôi cơ man là chuyện, và bạn cảm giác như không khoe được với ai đó, không kể lể cho họ nghe, thì cuộc đời của bạn nhạt nhẽo đến chết mất!

Cho nên người ta mới sinh ra điện thoại di động, và sau đó là smartphone, và sau đó là các ứng dụng nhắn tin thuộc kiểu "mì ăn liền": nhanh, gọn và lẹ là vì thế! Bởi vì cuộc sống càng hiện đại, guồng quay công việc và tất bật cơm áo gạo tiền càng cuốn người ta đi nhanh, thì nhu cầu chia sẻ của con người sẽ càng lên cao.

Điện thoại di động là để làm gì? Là để gắn vào người, mang theo bên người, nghĩa là bạn có thể trao đổi thông tin với người thân, bạn bè bất cứ lúc nào, tại bất cứ nơi đâu. Đương nhiên chúng ta không vin vào đó để sao nhãng công việc, vì ai cũng có khoảng thời gian riêng dành cho công việc của mình. Và chúng ta tôn trọng nhau, nên chúng ta không xâm phạm vào những khoảng thời gian riêng đó. Chỉ là, nếu có nhắn nhủ cho nhau thì nhắn vào lúc cả hai cùng rảnh, hoặc là vì quá nhớ nhau mà nhắn trộm đi một tin: "Em nhớ anh!". Sau đó, người ta dù đang bù đầu bận rộn cũng dành ra chừng ba đến năm giây mà phản hồi lại cho bạn: "Chờ anh lát, anh đang bận họp."

Ơ kìa, như thế có phải là đơn giản hơn bao nhiêu không? Hoặc bạn bận hơn nữa, thì bạn nhắn gọn hơn nữa, viết tắt cũng được, miễn là đối phương đọc được, hiểu được, biết được rằng tin nhắn đã tới nơi cần tới, và người cần đọc cũng đã có cho họ một câu trả lời.

Còn hơn là nhắn tin đi trong vô vọng chờ mong, sau đó thì không một lời phản bác. Lần một lần hai thì còn thông cảm được cho nhau, nhưng đến lần thứ "en nờ" thì có vẻ như mối quan hệ này có vấn đề, và cần phải xem lại.

Khi muốn người ta sẽ tìm cách, khi không muốn người ta mới viện lý do. Hãy tôn trọng nhau khi còn có thể, đừng ngụy biện nữa!

Đừng nói là người thương, mà ngay như bạn bè bình thường, vì không có điều kiện tụ tập, nên bạn vẫn phải "nhảy" vào các hội nhóm để chat xuyên màn đêm, buôn xuyên lục địa, đúng không? Nếu một tên nào đó trong nhóm chỉ cứ "đã xem" mà không trả lời, bạn có muốn ban cho hắn một quả đấm trời giáng xuyên thấu tim gan, lục phủ ngũ tạng không? Là tôi, thì có đấy!

Cái cảm giác lời mình nói ra không được tôn trọng, không được lắng nghe, chẳng được đón nhận, giống như là mình đã bị cả thế giới lãng quên, bỏ mặc, và coi khinh không thương tiếc. Việc "đã xem" tin nhắn và không thèm cả trả lời, thì chẳng khác nào dán một thông báo đập vào mặt bạn rằng họ "đã khinh" bạn rồi đấy!

Vậy thì khi yêu một người, chuyện nhắn tin cho người ta và mong chờ những dòng tin đáp trả, vốn dĩ là một chuyện rất thường tình cơ mà… Chúng ta ngóng trông một cái chấm màu xanh lá cây đang sáng để có thể hí hứng trò chuyện cùng họ, khoe cho họ một ngày của chúng ta đã diễn ra làm sao, để được nghe họ vỗ về, được nghe họ hưởng ứng… Ấy cũng là một nhu cầu rất đỗi bình thường thôi mà. Đến cái nhu cầu quá đỗi bình thường ấy còn không làm thỏa mãn được cho nhau, thì hẳn là trong lòng nhau vị trí của chúng ta cũng chẳng đáng là bao.

Không phải là chúng ta phụ thuộc cảm xúc vào thế giới mạng. Mà thế giới mạng vẫn từng ngày, từng giờ, thậm chí là từng phút giây giúp chúng ta truyền tải đi cảm xúc của mình tới người mà mình muốn nhắn gửi. Có những dòng chữ khô khan, nhưng rất thật. Có những cái icon kiểu mẫu, rập khuôn, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa rất nhiều điều.

Tôi với người yêu hiện tại của tôi luôn có một quy luật trong việc nhắn tin. Đó là khi một trong hai đứa gửi đi tin nhắn cho người còn lại, dù đang bận mải, bận mấy bận nữa thì chúng tôi cũng sẽ để lại lời nhắn: "Đợi anh/em chút!". Là để bản thân không sao nhãng công việc, cũng không khiến người mình thương phải nhọc lòng trăn trở sao tin nhắn chưa được trả lời.

Tôi không nghĩ việc gõ nhanh một dòng tin nhắn thông báo mình bận lại tốn quá nhiều thời gian, đến nỗi phải trở thành một vấn đề to tát với những người trẻ nhạy cảm với công nghệ như chúng ta. Nên tôi gọi việc chủ động nhắn nhủ thông báo lại cho người khác biết mình bận là một hành động của sự tôn trọng. Ngược lại, người đọc mà không trả lời, rất hy hữu mới là do không thể trả lời, còn lại đa phần đều là vì không-muốn-trả-lời. Và dù sao, phản hồi lại sự quan tâm của người khác bằng trạng thái im lặng cũng là hành động bất lịch sự, đồng thời làm tổn thương tới trái tim mong manh của họ đến nhường nào.

Bởi vậy, nếu bạn là người gửi tin nhắn đi, và lâu lâu sau không thấy họ trả lời mặc dù đã đọc, thì đừng nhắn nữa. Không có ai là quá bận để nhắn tin cho bạn đâu, chỉ là họ thực tình không muốn mà thôi!