Em Chỉ Mong Anh Đừng Bỏ Lỡ Cơ Hội Với Người Con Gái Anh Yêu Như Anh Đã Từng...
Chính là cái cảm giác đó. Cảm giác tim mình rộn ràng mỗi khi nhìn thấy anh, mỗi lúc anh cười, tập trung làm việc hay ngủ gật trong lớp học. Cảm giác ngại ngùng mỗi khi đi cạnh bên. Chẳng biết là anh không nhận ra hay giả vờ không biết. Có một cô gái nhỏ luôn mong ngóng gặp anh mỗi ngày, luôn đi cổ vũ những trận bóng của anh không sót lần nào, luôn ngắm nhìn anh từ phía bàn sau.
Những lúc ấy em đã không đủ can đảm bước thêm một bước lên bàn trên, ngồi cạnh anh, cùng học, cùng trò chuyện. Em không đủ can đảm để chủ động nhắn tin quan tâm anh những lúc anh buồn, anh không khỏe. Khi chúng ta hiểu nhầm nhau, em cũng chẳng dám giải thích mà chỉ biết ngồi lặng lẽ ngoài ban công ngắm nhìn những dòng người đi qua và khóc. Chúng ta có là gì của nhau đâu mà giận hờn, mà giải thích phải không anh?
Em thích anh đến như thế đấy. Thích đến đau lòng mỗi khi anh làm ngơ. Anh lạnh lùng từ trong tin nhắn ra đến cuộc sống thường ngày. Anh vui vẻ, nhiệt tình với tất cả mọi người thế nhưng chẳng bao giờ cười với em. Anh trả lời tin của em một cách ậm ừ cho có. Ôi! Sao cái lạnh này nó đáng ghét đến như vậy chứ!
Ừ! Là em đã thích anh đến như thế đấy! Những lúc anh đột nhiên trở nên ân cần, em cả thấy sợ thay vì vui. Em sợ mình hoang tưởng về tình cảm mà anh dành cho em. Món quà sinh nhật cho đến cuộc gọi lúc nửa đêm khi anh đang say em đều nhớ hết. Người ta hay bảo con trai say chỉ gọi cho người họ yêu thôi. Câu nói đó làm em suy nghĩ mãi. Từ ngày gặp anh, trái tim em đã thổn thức. Vậy mà anh cứ vô tâm, lúc xa lúc gần, lúc lạnh lùng lúc lại quan tâm âu yếm. Rồi chúng ta chẳng ai làm gì thêm nữa, cứ lặng lẽ đi ngang đời nhau.
Hôm nay, khi biết ngày xưa mình không hề đơn phương, em vui lắm! Giá như một trong hai người mạnh dạn nói ra, có lẽ giờ chúng ta đã là một cặp đôi mà bao người ganh tị rồi anh nhỉ? Dù sao em vẫn mong anh hạnh phúc, đừng bỏ lỡ cơ hội với người con gái anh yêu như anh đã từng. Nhé!