Em Đã Đợi Quá Lâu Để Được Mặc Chiếc Áo Cưới Ấy Nên Em Sẽ Ra Đi
Minh Vân có thể chờ đợi nhưng đứa con trong bụng cô thì không... Vì thế mà Minh Vân ra đi. Nhìn bạn bè lần lượt lên xe hoa về nhà chồng, có đôi lúc Minh Vân cũng cảm thấy buồn. So với những cô bạn gái bằng tuổi, Minh Vân vẫn luôn được đánh giá là xinh xắn, giỏi giang hơn người. Vậy mà cho tới giờ, khi tuổi 30 sắp ập tới nơi, Minh Vân vẫn chưa yên bề gia thất. Mọi người thấy Minh Vân vẫn bình thản, nhưng phía sâu trong tâm hồn cô cũng có một sự rối bời mà không phải ai cũng hiểu.
Minh Vân không giấu giếm mọi người chuyện cô đang sống cùng Khánh. Không phải cô là kẻ trơ trẽ, không biết xấu hổ mà vì Vân nghĩ cô đã không còn trẻ nữa. Cô làm mọi việc và dám chấp nhận, đương đầu với nó. Cô không muốn phải giả tạo, phải tỏ ra mình thánh thiện và trong trắng khi bản thân cô yêu và muốn chung sống với người mình yêu như vợ chồng. Chỉ là thời điểm này, chưa thể có một đám cưới mà thôi.
Bạn bè biết chuyện khuyên Minh Vân nên dừng lại. Cô đã sống như vậy với Khánh bao lâu rồi? Hình như là hơn 6 năm, có thể không đến thế mà cũng có thể hơn… Minh Vân cũng không nhớ chính xác nữa… Những người yêu quý Minh Vân cảm thấy xót xa khi cô đã phải chờ đợi quá lâu, đã phải hi sinh quá nhiều mà người đàn ông luôn vỗ ngực nói yêu cô chưa chịu cưới để cho cô một danh phận theo đúng nghĩa…
Nhưng Minh Vân chỉ cười… Cô luôn cười hiền lành trước những bức xúc của bạn bè cho cuộc tình của chính mình. Vì Vân đã quá yêu, Vân cũng cảm thấy mình chẳng có đường lùi… Cô vẫn còn yêu Khánh, Khánh cũng không phụ bạc cô… những điều đó khiến cho Minh Vân dù cs chịu thiệt thòi cũng không có đủ can đảm để rời xa. Minh Vân giống như người đâm lao phải theo lao… Cô không thể bỏ đi 6 năm chờ đợi được. Khánh nói đợi anh làm xong ước nguyện của đời trai, chắc chắn anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Ngoài việc chờ đợi và cầu chúc cho điều mà Khánh mong ước thành công, Minh Vân chẳng thể làm điều gì khác cả.
Minh Vân trở về nhà sau khi đi dự đám cưới một người bạn. Cô lại bắt tay vào những công việc quen thuộc, nấu cơm, giặt giũ. Bữa cơm tối nhanh chóng dược Minh Vân chuẩn bị trên bàn. Cô ngồi đọc một tờ báo trên ghế sofa và chờ đợi Khánh về nhà ăn cơm… Tờ báo Minh Vân cầm trên tay có một bài rất lạ: “Cần có can đảm để yêu nhưng cũng cần có dũng khí để từ bỏ”. Minh Vân ngồi đọc và nước mắt cứ lăn dài trên má tự bao giờ. Hình như trong bài báo đó, có một người giống cô… Đau mà không dám buông.
Khánh trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi.
- "Anh về rồi đấy à? Anh tắm rửa rồi ăn cơm đi, em chuẩn bị xong rồi”
- “Anh mệt quá. Anh đi tắm một chút rồi nghỉ. Em cứ ăn đi nhé. Hôm nay anh thực sự không muốn ăn thêm một thứ gì nữa cả”.
Những lời Khánh nói làm Minh Vân có linh cảm không lành. Có lẽ chuyện công việc của anh có vấn đề gì chăng? Minh Vân thu dọn mâm cơm cất đi, cô đóng cửa thật chặt rồi quay vào phòng.
Minh Vân nằm ôm Khánh từ phía sau:
- “Có chuyện gì phải không anh”
- “Ừ”
- “Anh nói em nghe đi”
- Công ty mà anh thành lập có lẽ sẽ phải phá sản thôi, đổ bể hết cả rồi”
Minh Vân không dám thở mạnh sợ anh cảm nhận được sẽ buồn...
- “Không sao đâu anh, mình còn trẻ, còn cơ hội mà… Nhưng… hay là mình cứ cưới nhau đi, em sẽ chăm lo cho gia đình còn anh tiếp tục sự nghiệp. Cưới nhau rồi cũng đâu có khác bây giờ đâu anh”
- “Anh thực sự không muốn lấy vợ khi trong tay chưa có gì”
- “Nhưng em đâu có quan trọng những điều đó, em đâu bắt anh phải giàu có, nhiều tiền…”
- “Nhưng anh muốn, anh coi trọng… được chưa. Em ngủ đi, anh mệt rồi, anh không muốn nói chuyện nữa”
Minh Vân im lặng. Cả đêm đó, Minh Vân biết Khánh không hề ngủ. Cô cũng lo lắng, bồn chồn không kém anh và chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Sáng sớm hôm sau, Khánh thức dậy đã thấy đồ ăn trên bàn.
- “Anh ổn hơn chưa?”
- “Anh ổn rồi. Cảm ơn em. Em cũng ngồi ăn sáng đi”
- “Em có chuyện này muốn nói với anh được không”
Khánh ngừng ăn và nhìn Minh Vân âu yếm:
- “Em nói đi”
- “Em thực sự muốn cưới, em đã gần 30 tuổi rồi, không phải em sợ anh sẽ bỏ em nhưng em muốn chúng mình là vợ chồng chính thức, cũng đã quá lâu rồi mà anh”
- “Em cố gắng chờ đợi anh thêm môt chút nữa. Ngày trước yêu anh đã nói rất rõ điều này và chính em cũng đã nhận lời sẽ không gây áp lực cho anh…”
- “Nhưng không phải vì em mà vì…”
- “Đừng nói nữa, anh đi làm đây. Anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa cả. Anh nhắc lại anh sẽ không bao giờ bỏ em nhưng cưới thì chưa phải lúc này. Thôi anh đi làm đây”.
Khánh lạnh lùng bước ra khỏi cửa. Sau khi anh đi, Minh Vân cũng thu dọn quần áo rồi bước ra khỏi căn nhà đó.
Không phải Minh Vân hối hận, cũng không phải Minh Vân sợ Khánh không giữ lời mà vì cô biết, đã đến lúc cần phải ra đi rồi. Tình yêu cũng có giới hạn của riêng nó, sức chịu đựng cũng vậy. Nhưng quan trọng hơn cả là cô ra đi không phải vì mình, mà vì… đứa con trong bụng cần được thừa nhận. Nếu người cha không cả muốn nghe về sự tồn tại của con mình, thì cô sẽ ra đi…
Minh Vân không giấu giếm mọi người chuyện cô đang sống cùng Khánh. Không phải cô là kẻ trơ trẽ, không biết xấu hổ mà vì Vân nghĩ cô đã không còn trẻ nữa. Cô làm mọi việc và dám chấp nhận, đương đầu với nó. Cô không muốn phải giả tạo, phải tỏ ra mình thánh thiện và trong trắng khi bản thân cô yêu và muốn chung sống với người mình yêu như vợ chồng. Chỉ là thời điểm này, chưa thể có một đám cưới mà thôi.
Bạn bè biết chuyện khuyên Minh Vân nên dừng lại. Cô đã sống như vậy với Khánh bao lâu rồi? Hình như là hơn 6 năm, có thể không đến thế mà cũng có thể hơn… Minh Vân cũng không nhớ chính xác nữa… Những người yêu quý Minh Vân cảm thấy xót xa khi cô đã phải chờ đợi quá lâu, đã phải hi sinh quá nhiều mà người đàn ông luôn vỗ ngực nói yêu cô chưa chịu cưới để cho cô một danh phận theo đúng nghĩa…
Nhưng Minh Vân chỉ cười… Cô luôn cười hiền lành trước những bức xúc của bạn bè cho cuộc tình của chính mình. Vì Vân đã quá yêu, Vân cũng cảm thấy mình chẳng có đường lùi… Cô vẫn còn yêu Khánh, Khánh cũng không phụ bạc cô… những điều đó khiến cho Minh Vân dù cs chịu thiệt thòi cũng không có đủ can đảm để rời xa. Minh Vân giống như người đâm lao phải theo lao… Cô không thể bỏ đi 6 năm chờ đợi được. Khánh nói đợi anh làm xong ước nguyện của đời trai, chắc chắn anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Ngoài việc chờ đợi và cầu chúc cho điều mà Khánh mong ước thành công, Minh Vân chẳng thể làm điều gì khác cả.
Minh Vân trở về nhà sau khi đi dự đám cưới một người bạn. Cô lại bắt tay vào những công việc quen thuộc, nấu cơm, giặt giũ. Bữa cơm tối nhanh chóng dược Minh Vân chuẩn bị trên bàn. Cô ngồi đọc một tờ báo trên ghế sofa và chờ đợi Khánh về nhà ăn cơm… Tờ báo Minh Vân cầm trên tay có một bài rất lạ: “Cần có can đảm để yêu nhưng cũng cần có dũng khí để từ bỏ”. Minh Vân ngồi đọc và nước mắt cứ lăn dài trên má tự bao giờ. Hình như trong bài báo đó, có một người giống cô… Đau mà không dám buông.
Khánh trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi.
- "Anh về rồi đấy à? Anh tắm rửa rồi ăn cơm đi, em chuẩn bị xong rồi”
- “Anh mệt quá. Anh đi tắm một chút rồi nghỉ. Em cứ ăn đi nhé. Hôm nay anh thực sự không muốn ăn thêm một thứ gì nữa cả”.
Những lời Khánh nói làm Minh Vân có linh cảm không lành. Có lẽ chuyện công việc của anh có vấn đề gì chăng? Minh Vân thu dọn mâm cơm cất đi, cô đóng cửa thật chặt rồi quay vào phòng.
Minh Vân nằm ôm Khánh từ phía sau:
- “Có chuyện gì phải không anh”
- “Ừ”
- “Anh nói em nghe đi”
- Công ty mà anh thành lập có lẽ sẽ phải phá sản thôi, đổ bể hết cả rồi”
Minh Vân không dám thở mạnh sợ anh cảm nhận được sẽ buồn...
- “Không sao đâu anh, mình còn trẻ, còn cơ hội mà… Nhưng… hay là mình cứ cưới nhau đi, em sẽ chăm lo cho gia đình còn anh tiếp tục sự nghiệp. Cưới nhau rồi cũng đâu có khác bây giờ đâu anh”
- “Anh thực sự không muốn lấy vợ khi trong tay chưa có gì”
- “Nhưng em đâu có quan trọng những điều đó, em đâu bắt anh phải giàu có, nhiều tiền…”
- “Nhưng anh muốn, anh coi trọng… được chưa. Em ngủ đi, anh mệt rồi, anh không muốn nói chuyện nữa”
Minh Vân im lặng. Cả đêm đó, Minh Vân biết Khánh không hề ngủ. Cô cũng lo lắng, bồn chồn không kém anh và chẳng thể nào chợp mắt nổi.
Sáng sớm hôm sau, Khánh thức dậy đã thấy đồ ăn trên bàn.
- “Anh ổn hơn chưa?”
- “Anh ổn rồi. Cảm ơn em. Em cũng ngồi ăn sáng đi”
- “Em có chuyện này muốn nói với anh được không”
Khánh ngừng ăn và nhìn Minh Vân âu yếm:
- “Em nói đi”
- “Em thực sự muốn cưới, em đã gần 30 tuổi rồi, không phải em sợ anh sẽ bỏ em nhưng em muốn chúng mình là vợ chồng chính thức, cũng đã quá lâu rồi mà anh”
- “Em cố gắng chờ đợi anh thêm môt chút nữa. Ngày trước yêu anh đã nói rất rõ điều này và chính em cũng đã nhận lời sẽ không gây áp lực cho anh…”
- “Nhưng không phải vì em mà vì…”
- “Đừng nói nữa, anh đi làm đây. Anh không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa cả. Anh nhắc lại anh sẽ không bao giờ bỏ em nhưng cưới thì chưa phải lúc này. Thôi anh đi làm đây”.
Khánh lạnh lùng bước ra khỏi cửa. Sau khi anh đi, Minh Vân cũng thu dọn quần áo rồi bước ra khỏi căn nhà đó.
Không phải Minh Vân hối hận, cũng không phải Minh Vân sợ Khánh không giữ lời mà vì cô biết, đã đến lúc cần phải ra đi rồi. Tình yêu cũng có giới hạn của riêng nó, sức chịu đựng cũng vậy. Nhưng quan trọng hơn cả là cô ra đi không phải vì mình, mà vì… đứa con trong bụng cần được thừa nhận. Nếu người cha không cả muốn nghe về sự tồn tại của con mình, thì cô sẽ ra đi…