Em Đã Sống Rất Ổn Một Mình Đến Khi Anh Bước Vào Rồi Bước Ra...



Ngày nắng đẹp rạng ngời, em hạnh phúc, em hồn nhiên với cái suy nghĩ đẹp, em một mình, em tự do với tất cả mọi thứ, yêu lấy việc mình làm, tự đứng trên đôi chân chính mình và ngẩng cao đầu kiêu xa với tất cả cái nhãn mác ế, ế cô đơn, ế già...em mặc kệ. Em tự làm được mọi thứ, em chẳng sợ, em cứ thế theo đuổi đam mê, hoài bão và tự thưởng cho mình những chuyến đi hoa mỹ kèm chút xa xỉ, cuộc đời có là bao. Em tự sánh bản thân với những đứa bạn đang khóc ròng vì thất tình, vì những thằng con trai bợm rợm với vài ba câu rót mật chẳng đáng tin, ấy thế mà chúng nó cũng dễ tin người rồi khóc lóc đến chẳng màng cuộc sống, emlắc đầu thấy mình vẫn là nhất với cái lối ế vui ế khỏe...

Rồi cũng đến một ngày người ta gọi là tiếng sét ái tình, em bỏ ngang tai tất cả những gã đàn ông xã hội gọi là tốt lại đi động lòng với kẻ " rẻ mạt", anh cố gắng theo đuổi em, trao cho em ước hẹn ngàn thu cùng những tháng ngày đẹp như trong tranh, đúng là tình yêu. Em dần bỏ qua tất cả để yêu và chấp nhận anh, bỏ qua dị nghị lẫn hoài bão dở dang, tình yêu làm con người ta trở nên một hình hài khác. Đến cả việc trước kia mình cho là nhảm nhí thì giờ lại chính là diễn viên trong nó

Em gieo mình trong tâm thức mộng mơ không lối thoát đó cho đến một ngày anh đòi bước ra dẫu em cố níu kéo bỏ cả lòng tự trọng

Ngày hôm nay đây dẫu có đẹp như thế đấy anh, vẫn ra đi như chưa hề có gì xảy ra, đơn giản, em chỉ là trạm nghỉ chân để vơi đi cái hằn học nơi anh, vơi đi nỗi cô đơn anh mang chứ chẳng gọi là tình. Nên hẳn rằng anh sẽ thấy một người con gái khác đẹp hơn tốt hơn em thôi.

Em yêu anh với cả một tâm hồn trong sáng rồi ngày anh đi em còn lại toàn mảnh vỡ vụn rỉ máu, có đáng không anh? Anh yêu thích một loài hoa khác chẳng phải em, em chỉ là có cũng được không cũng chẳng sao phải không? Dẫu em có đẹp thật thì cũng không phải loại hoa anh thích.

Tình yêu là thế, say mê một lúc là nặng lòng cả một đời, đâu cần tính tháng năm mới là yêu, đâu phải một tích tắc không là tình,miễn là đã vấn vương Có lẽ anh không sai? Anh hết yêu, ta hết duyên thì ta rời, em chẳng trách. Nhưng anh sai ở ngay lúc rời đi khi em còn yêu quá nhiều và là lúc tình anh chẳng mặn mà nhưng vẫn cố nói yêu em.

Là em nên hận anh, nhưng còn hận thì lại là còn yêu nên ta bận lòng một mối tơ vò rối cũ kĩ không thể tháo. Dẫu biết có ngàn năm sau em vẫn mang mối tình này. Là em nhớ kỉ niệm, con người ở ngay thời điểm đó nên chẳng thể nào quên.

Còn hỏi em có muốn quay lại không? Em nào dám gật đầu mà chỉ muốn tát anh cho tỉnh, "có ai muốn thương lại một người đã đâm mình?" Vậy nên, em sẽ vẫn ổn thôi, chỉ là cuộc sống dạy cho em biết cách nhìn vào thực tế hơn là ảo vọng vào đôi ba câu anh quăng ném cho em, thừa thải Chỉ là em đã rẽ được hướng thay vì ngoan cố đâm vào ngõ tối, không lối, anh à. Rồi một ngày anh sẽ hiểu, tình yêu không phải phép thử đâu anh