Em Quyết Định Rời Xa Anh, Vào Một Ngày Em Đã Mệt Mỏi Rã Rời Vì Những Cố Gắng...



Chào anh, người thương!

Hi vọng một ngày nào đó, những dòng em để lại này, anh sẽ đọc được, và anh cũng sẽ quên đi tất cả mọi thứ về em... như em đang làm, như em đang cố gắng.

Có lần, anh ôm em và nói, "Những người nóng như em, thường không chung tình".

Có lần, anh bảo em vô tâm và thiếu chính chắn.

Có lần,anh bảo em không có quyết tâm và lập trường không vững vàng.

Có lần, anh bảo em ích kỷ và hay nghi ngờ.

Anh đã chê bai em rất nhiều, dù thế anh vẫn luôn tha thứ và dang rộng vòng tay với em.

Nhưng anh ơi, anh đã bao giờ suy nghĩ rằng người con gái mà anh yêu suốt 5 năm qua, lại là người mà anh chưa từng hiểu?

Anh còn nhớ, có lần em bảo anh rằng, anh vừa hỏi em một câu hỏi mà giống như trước đây anh chưa từng hiểu em?

Anh chưa từng hiểu em, và lý do anh không thể hiểu em đó là anh luôn áp đặt suy nghĩ của anh lên em,kể cả cái cách em ra đi, anh cũng nghĩ là vì em trẻ con và thiếu chính chắn.

Không phải đâu, anh nhầm cả rồi.

Đoạn đường yêu suốt 5 năm qua, anh thì nhầm lẫn, còn em thì cố gắng để những gì anh nói về em trở nên có lý hơn. Là vì em đã cố gắng để giữ gìn lòng tự tôn của anh.

Em quyết định rời khỏi anh, vào một ngày em mệt mỏi rã rời vì những cố gắng, vào một ngày có ai đó nói với em rằng:" Một cánh cửa khép lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra, cho dù cánh cửa ấy có mở cho em đi vào địa ngục thì chẳng phải còn tốt hơn bây giờ sao- khi em vốn đang ở một nơi còn đau đớn hơn cả địa ngục"

Anh biết không, khoảng thời gian ấy em sống với những nghi ngờ, còn anh để mặc em tự tìm lại niềm tin giữa Sài Gòn rộng lớn- không một lời an ủi, không một chút thấu hiểu.

Anh biết không, khoảng thời gian ấy, em biết anh đã yêu một người khác.

Ngày Trang sắp cưới, Trang bảo với em: "Mày hãy tin vào một điều gì đó, rồi một ngày mày sẽ hạnh phúc!"

Thế nên em chọn cách tin rằng, anh vẫn luôn ở bên em và mình sẽ quay về!

Em tìm đến GUU vào một ngày mưa lớn.

Em còn nhớ ngày hôm ấy em dàn giụa nước mắt, viết về anh, viết về tình yêu ngày một nhạt phai của chúng mình. Ngày hôm ấy, em đưa tất thảy tuyệt vọng của mình đến với GUU vì em chẳng muốn trút giận lên anh, vì em đã quá thất vọng với vụn vỡ trong tình mình; em đưa tất thảy mọi cô đơn và ấm ức đến với GUU vì em vẫn còn muốn cố chấp giữ lấy anh, vẫn còn tin anh sẽ quay về bên em, vẫn còn tin trên một cung đường nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.

Nhưng hôm nay, em cũng sẽ kết thúc mọi thứ trong tuyệt vọng, em cũng thôi mang lòng mình đặt ở đây để mong tìm được ai đó thấu hiểu, và thôi hi vọng một ngày chúng ta trở về...

Chúng ta đã thực sự bước qua nhau rồi, một lần và mãi mãi- không có "Quay về"!

Còn quá nhiều thứ em nợ anh và không biết đến bao giờ em mới có thể trả hết món nợ ân tình này.

Cũng còn quá nhiều nước mắt em muốn khóc trước anh để anh hiểu anh đã từng làm em tổn thương nhiều đến thế nào.

Cũng còn quá nhiều lời cảm ơn em chưa thể trực tiếp nói với anh.

Em không biết rằng suốt cuộc đời này em có thể thực hiện chúng hay không, thế nên em chẳng dám tự hứa với chính mình.

Em chọn cách một mình em đi tiếp đoạn đường này, để em giữ lại cho mình chút tôn nghiêm cuối cùng, để em giữ lại cho mình những gì tốt đẹp nhất về anh, để mỗi khi ai đó nhắc về anh, em đều có thể mỉm cười thanh thản.

Vì anh là thanh xuân của em.

Vì anh là cố gắng của em.

Vì anh là hi vọng của em.

Vì anh là tiếc nuối của em.

Và vì anh là tuyệt vọng cuối cùng của em.

Blog này làblog cuối cùng của em- dành cho anh, dành cho em, dành cho tình yêu của chúng mình- em nhờ GUU gửi đến anh!

Mong rằng duyên phận còn cho chúng ta một cơ hội để khép quá khứ lại thật nhẹ nhàng!

Mong anh luôn bình yên!

Tạm biệt anh!

Tạm biệt thanh xuân!