Em Sợ Nhất Là Khi Gặp Người Mình Dốc Hết Tâm Sức Để Yêu, Rồi Lại Nhận Ra Đã Sai Thời Điểm...



Cùng nhau trải qua biết bao, em và anh tạm biệt nhau trong một buổi xế chiều đầy gió. Tim mình cũng lạnh ngắt như khí trời chuyển mình vào đông vậy, dòng máu nóng cũng chẳng thể nào vỗ về được con tim muốn phần yếu đuối và lạnh lẽo kia.

Anh, người con trai hiện tại và sau này em đều không muốn quên nhưng buộc lòng vẫn phải ra đi và để lại lời chúc phúc chân thành nhất cho người. Thời gian luôn là kẻ thù đáng sợ nhất trên đời, đặc biệt là đối với tình yêu.

Chúng mình gặp nhau và để lại cho nhau rất nhiều kí ức đẹp, chúng mình gặp nhau và đã bên nhau phân nửa xuân xanh tươi trẻ nhưng chúng mình gặp nhau khi anh ấy đã là... người đàn ông của một cô gái khác. Em không sợ cả đời chẳng kiếm nổi một người khiến mình dốc hết tâm sức để yêu mà chỉ sợ gặp người ấy ở một thời điểm không nên gặp.

Vì vậy, em không muốn và càng không đành lòng chen ngang vào mối tình bền chặt của hai người, dẫu cho có cố chấp làm vậy thì kết quả chắc gì đã là điều em mong mỏi. Em chỉ mong những hạnh phúc bên anh dài hơn một chút dù chỉ là nhỏ nhoi và vụn vặt. Ngày ngày bên anh để nghe anh kể về người con gái anh yêu, em chỉ ước một lần được sinh ra trong thân phận của cô ấy. Lí trí bảo rằng phải chấp nhận buông tay và cầu chúc cho hai người có một cái kết viên mãn nhưng mỗi lần như vậy con tim vẫn không thể nguôi ngoai niềm thương.

Mong một lần được nói ra tiếng lòng của mình nhưng nói rồi để được gì đây? Thỏa lòng hay nhận lại một lời từ chối cương quyết từ anh? Chúng mình có duyên nhưng không có phận, chắc hẳn cuộc đời chỉ muốn mình đi chung một đoạn đường rồi từ biệt nhau ở ngã rẽ không gặp lại. Vì đời là một vòng luẩn quẩn gặp mặt và quay lưng nên dù muốn, dù không, người mình cần ắt sẽ được gặp. May mắn thì họ quay lại mỉm cười và rồi ra đi, còn không thì đến cái liếc nhìn cũng chẳng dám ao ước. Quen biết anh là một điều gì đó đẹp đẽ trong đời nhưng tâm nguyện lớn nhất của em là không mong gặp lại người lần nữa. Một lần tận tâm, một lần mất mát, tim đã chai sạn rồi.

Kỳ thực em cũng chẳng có quyền được đớn đau, được khóc lóc vì mình đâu là gì của nhau và em – người con gái suốt kiếp chẳng giam cầm nổi trái tim của người. Nhưng tình yêu nào phân biệt đúng sai, lý trí bảo đừng yêu nhưng con tim chẳng chịu nghe lời, hễ gặp được người mình thương là lao vào như những người ngờ nghệch. Em biết mình chỉ là một người thừa trong cuộc đời của anh. Rồi một mai nắng sẽ lại tràn về trong tim. Bởi lòng người lúc ấy cũng đã mỏi mệt vậy nên chắc sẽ dễ thật thà với nhau. Còn yêu đương sẽ là những câu chuyện bỏ ngỏ nên cứ gói lại mà để gió mang đi. Em mong chúng mình sẽ "tái ngộ" vào một ngày không xa, ngày em có thể thoái mái mỉm cười chào anh mà không chút gợn lòng...