Em Thương Anh, Thương Đến Dại Khờ...
Có người từng nói: "Sẽ có ngày ta gặp một người mà chữ thương nó đến trước cả chữ yêu. Yêu có thể không yêu nữa. Nhưng thương thì day dứt cả cuộc đời. Em thương anh, thương vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương". Tình thương ấy sẽ khiến bạn dễ dàng mỉm cười nhẹ tênh khi đứng trước mặt người đó nhưng nào đâu biết được lúc người quay mặt đi, trái tim ấy như ai bóp nghẹn mà khóc nấc từng tiếng! Không phải là cái khóc vỡ òa của yêu mà là cái khóc đầy uất ức và đau xót của thương! Em thương anh nhiều như thế đấy vậy mà tại sao anh lại không can đảm đối diện và đón nhận tình yêu thương đó vậy chứ?
Xuất phát điểm là một đồng nghiệp, chúng ta cùng nhau chia sẻ công việc rồi vô tình chia sẻ cho nhau những góc khuất, những câu chuyện mà trái tim đã cố giấu kín suốt một quãng thời gian dài. Em cũng đã nhiều lần tự hỏi tại sao mình lại may mắn có một người đồng nghiệp đồng điệu với từng cảm xúc với mình như thế. Lúc ở cạnh nhau, chúng ta không ngần ngại kể cho nhau nghe những câu chuyện ngốc nghếch khi xưa, những chuyện tình dang dở, những nỗi đau mà cả hai đã cố giữ kín từ lâu và cả những góc khuất yếu đuối trong con người mình. Cứ thế mà tình cảm chúng ta dành cho nhau cứ lớn dần lên, đó chưa hẳn là yêu mà là thương. Chúng ta hiểu thấu hoàn cảnh và cả những tâm tư bí mật của đối phương- một nền tảng thật chắc chắn để có thể bắt đầu một tình yêu như mơ của mình.
Vì là tình yêu như mơ nên hôm nay đã đến lúc phải thức giấc rồi anh nhỉ? Thức giấc ngay khi em vừa bắt đầu yêu anh, yêu tất cả mọi điều của anh. Từ những thứ đẹp đẽ nhất: đôi môi hình trái tim gợi cảm, nụ cười tươi như tỏa nắng, đôi tay ấm áp, nụ hôn lúc ngọt ngào lúc nồng cháy,...cho đến cả những thứ xấu xí nhất: dáng người nhỏ bé, mái tóc xoăn tít thò lò, cái nhíu mày khó chịu và cả thói quen hút thuốc lá mỗi ngày,... Chỉ cần là thứ thuộc về anh, em đều yêu tất! Vậy mà ông trời thật tàn nhẫn khi đẩy em ra xa khỏi anh bởi một lý do mà em đã hiểu như nằm lòng trong tim: hoàn cảnh của anh.
Anh tự ti bởi hoàn cảnh của mình. Anh nói rằng anh không thể cho em những thứ tốt đẹp mà em xứng đáng nhận được. Anh bảo rằng chúng ta sẽ không thể có một kết thúc đẹp như bao cuộc tình khác. Anh không muốn em "lún sâu" vào mối tình này chỉ để nhận lại tổn thương thêm một lần nữa. Anh bảo chúng ta nên dừng ở đây đi – trước cả thời hạn mà chúng ta đặt ra cho nhau để anh có thể vượt qua nỗi mặc cảm của mình.
Chúng ta đã chia tay nhẹ nhàng và êm đềm lắm, anh nhớ không? Đó là một đêm mà thời tiết rất tuyệt vời để hẹn hò. Anh đưa em đi ăn kem đúng như điều em "mè nheo" với anh mấy hôm trước. Anh kể cho em câu chuyện cuối tuần của anh. Em chạnh lòng và anh rơi nước mắt. Trái tim em bắt đầu cảm thấy đau nhói khi nhìn thấy những giọt nước mắt của anh rơi. Em thấy xót xa vì biết anh đã trải qua những giây phút khó khăn và đau lòng như thế nào! Ngay lúc ấy em chỉ muốn ôm chầm lấy anh, lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào của anh nhưng em không thể. Đầu em ngổn ngang những suy nghĩ, khuôn mặt em cứng đờ, muốn nở một nụ cười đúng nghĩa cũng không thể. Vì em biết rằng lúc anh kể cho em nghe những câu chuyện này thì cũng là lúc chuyện tình của chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa...
Anh đã nắm tay em thật chặt, sờ khuôn mặt em thật lâu, hôn em những nụ hôn ngọt ngào nhất nhưng anh lại im lặng trước những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi của em. Anh đã nắm tay em thật chặt suốt cả quãng đường chở em về nhà, đã dắt em đi những bước đi cuối cùng đến trước nhà nhưng không một câu chia tay, cứ thế mà rời bỏ em đi. Anh bảo: "Ai nói tỏ tình thì khó, nói lời chia tay thì dễ nhưng sao anh thấy ngược lại" và rồi anh cũng đã rời xa em không một câu chia ly như thế. Em đau lòng đến mức mất cả lý trí, cứ liên tục dày vò bản thân bằng những câu hỏi vô nghĩa khi mà em đã biết quá rõ câu trả lời: "Tại sao anh và em phải chia tay nhau khi chúng ta còn đang yêu nhau nhiều như thế?"
Anh biết không, lúc còn bên nhau, đã có lần em rơi nước mắt khi anh đọc những bài thơ tình cho em nghe. Em đã khóc khi anh đọc đến đoạn: " Hãy ở lại đây, đừng đi! Đâu dễ gì mà gặp nhau, yêu nhau trong biển người rộng lớn như thế này chứ". Vì rằng em biết khi ngày này đến, anh sẽ chẳng bao giờ nói câu ‘ Đừng đi" để giữ em lại. Vì anh nghĩ anh không xứng đáng và không có quyền giữ em cho riêng mình. Em biết cho dù ai là người chia tay đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thể một lần níu giữ em ở lại cạnh mình như thế! Đó cũng là lý do em chỉ có thể nở một cái cười nhếch mép đầy xót xa thay cho câu trả lời khi anh hỏi: " Sao em không nghĩ anh phải là người cầu xin em chứ không phải là em đi níu kéo anh như thế này?"
Anh biết không, thứ làm em đau lòng nhất bây giờ không phải vì đột ngột mất anh mà vì em đã không thể làm được gì. Ngay khi bản thân mình đã biết rất rõ mọi chuyện, đã thấu hết những tâm tư của anh vậy mà em đã không thể níu giữ anh quay về! Em biết hoàn cảnh của anh, em thấu những trăn trở trong lòng anh, em biết anh đã rất khó khăn khi đưa ra sự lựa chọn này và thấu luôn cả lý do anh nhất quyết rời xa em. Tất cả cũng chỉ vì tương lai của em – vì anh không muốn em sẽ tổn thương nhiều hơn khi tiếp tục ở cạnh một con người yếu đuối như anh. Em đã ra sức níu kéo vì mãi không can tâm rời xa anh như thế nhưng mà rồi anh cũng dứt khoát quay lưng đi: "Anh không xứng đáng với em. Anh không thể nào mang lại cho em một kết thúc đẹp. Em hãy bắt đầu chán ghét anh đi vì anh tệ lắm!"
Anh biết không, cho dù em đã chấp nhận buông tay anh nhưng hôm nay em thật sự phải nói với anh nghe những điều này: "Đồ ngốc, ai cũng xứng đáng cho những điều hạnh phúc nhất khi họ dành trọn tình cảm chân thật cho một ai đó. Đừng mặc cảm hoàn cảnh của anh nữa vì anh là một người đàn ông tốt. Cái sai của em có lẽ là em đã đến sai thời điểm. Vậy nên sau này, nếu đúng thời điểm và gặp đươc một cô gái khiến anh yêu thương thật lòng, đừng bỏ lỡ nữa mà hãy dũng cảm nắm tay cô ấy thật chặt và cùng nhau vượt qua những sóng gió của hoàn cảnh "khắc nghiệt" anh nhé! Anh xứng đáng được hạnh phúc hơn bất kỳ ai, đồ hâm à! Cho dù lúc ấy người ở cạnh, nắm chặt tay anh không phải là em nhưng anh hãy tin rằng em sẽ rất yên lòng khi thấy anh hạnh phúc như thế. Vì ngay từ lúc bắt đầu, chữ thương trong em còn hơn cả chữ yêu - Em thương anh, thương vô bờ, thương đến dại khờ mà vẫn thương.
Anh không muốn anh chán ghét em nên sẽ không để rơi một giọt nước mắt nào khiến anh khó xử nữa đâu. Nhưng em cũng không thể cười thật tươi – một nụ cười tỏa nắng khi chạm vào ánh mắt anh như trước kia nữa. Em cũng là con gái và cũng có những góc yếu đuối trong trái tim mình. Ngày ngày chạm mặt anh như thế đã là một sự can đảm khủng khiếp của em. Thời gian không có ý nghĩa gì trong tình yêu. Yêu nhau dăm ba tháng chắc gì đã không sâu đậm bằng tình yêu dăm ba năm. Đừng thắc mắc vì sao chỉ mới đây thôi mà em đã yêu anh nhiều như thế nữa nhé! Đã chia tay em rồi, vậy hãy sống cho thật tốt nhé, người em yêu....