Giá Như Vợ Anh Là Em



Hắn gặp em tình cờ trong một lần hắn về nước, lơ ngơ lạc đường giữa phố cổ. Vớ đại em hỏi đường, hắn nhận được nụ cười méo xệch – em không phải người Hà Nội, cũng đang bị lạc đường đây. Thế là thành bạn đồng hành – tìm đường ra. Và thành bạn đồng hành trong suốt thời gian hắn về Việt Nam lúc nào không biết!

Để rồi, cho đến bây giờ, những sở thích, thói quen, hình ảnh của em, hắn vẫn nhớ, nhớ đến độ mỗi khi gặp ai thoáng chút giống em, hắn lại giật mình. Em thích ô mai sấu! Lần lạc đường ở phố cổ, Hàng Đường thì phải, em mua cả lố – để ăn dần, em cười xuề xòa nói thế! Em thích biển – thứ biển hoang sơ, ít người biết tới, chỉ có mùi tanh nồng của những làng chài heo hút. Em kéo hắn đến một nơi như thế trong cái rét tê tái của mùa đông Hà Nội.

Đi với hắn, em luôn khoác vai bá cổ. Em bảo em thích thế! Hắn thì thấy kỳ kỳ, tự nhủ, sao em không có sở thích nắm tay hay ôm hôn nhỉ?

Em thích đi nhiều nơi, đặt chân đến nhiều vùng đất mới. Con người trầm ổn như hắn thấy bất lực trước sở thích đó!

Em cười đẹp lắm! Bên hồ Tây gió rít, nét cười ấy – sao hắn thấy tim ấm lạ!…

Ngày hắn đi, em không đến tiễn hắn. Chỉ có lời tạm biệt ngắn ngủi em viết vội qua facebook trước khi lên đường với chuyến đi mới. Hôm đó, hắn cứ chần chừ mãi, mong thấy dáng hình quen thuộc. Rồi lại tự nhắc mình, ừ thì có là gì của nhau đâu! Em gọi hắn là ông anh, còn hắn gọi em là cô nhóc. Chỉ có thế!

Không phải hắn nhát gan đến độ chưa từng bày tỏ tình cảm của mình cho em biết. Trước khi đi, hắn đánh bạo, hắn muốn giữ em bên mình. “Theo anh, em không thể theo đuổi đam mê, sở thích, em sẽ phải từ bỏ nhiều thứ khác. Em mong mình mãi là anh em tốt”… Hắn nhếch miệng nghĩ lại, có lẽ hắn ích kỷ thật!

Thi thoảng, em vẫn khoe với hắn vài câu chuyện, vài tấm hình khi vừa trở về sau mỗi chuyến đi hay dự định đi đâu đó. Em cười, còn hắn thì chỉ thấy đắng!

Hắn lấy vợ không lâu sau đó. Hắn không chê vợ hắn ở điểm gì. Hắn biết ơn vợ hắn nhiều, nàng hi sinh cho hắn nhiều lắm! Chỉ có điều, nàng không phải là em…

Đôi lúc, khi đầu óc trở nên không rõ ràng, hắn lại thì thầm tên em khi làm tình với vợ. Vợ hắn, không biết có nghe thấy hay không. Nhưng có lẽ, nếu nghe thấy, nàng cũng sẽ giả vờ không biết. Hắn cảm kích nàng vì thế!

Tối rồi em vừa hăm hở nói, em có quà cho đứa con sắp ra đời của hắn. Một thứ đồ lưu niệm, tại một vùng đất nào đó, trong một chuyến đi nào đó của em…

Hắn rít nốt điếu thuốc. 4 giờ sáng mất rồi! Hắn thở dài. Vợ hắn gọi hắn. Nàng khẽ trách hắn không chịu đi ngủ. Hắn cần chợp mắt một lát để lấy sức cho một ngày mới đầy mệt mỏi và căng thẳng. Hắn khẽ ôm vợ, xoa xoa cái bụng đã to quá khổ, thầm thì với con hắn. Hắn thấy áy náy với vợ…

Hắn chìm vào giấc ngủ nặng nề, đầy mộng mị. Hắn lại mơ đến nụ cười của em. Nhưng phía đó, em đang được một người đàn ông khác, không phải hắn, ôm trọn, giữa làng chài ven biển ngày nào…