Gửi Ai Đó Đã Từng Là Thanh Xuân...



Người ta vẫn ví von thanh xuân như một cơn mưa rào, cho dù bị cảm lạnh vì ướt mưa, nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Nhưng tôi thì không. Tôi gọi thanh xuân của mình là anh – người tôi từng yêu.

Thanh xuân của tôi đã dạy cho tôi biết yêu một người quả thực là chuyện rất khó khăn. Không phải hôm nay thích thì yêu, mai không thích thì hờn giận và mốt không thích nữa thì nghỉ chơi với nhau.

Thanh xuân của tôi đã dạy cho tôi phải sống có trách nhiệm, và yêu cũng thế. Chuyện yêu một người không phải là ngoái trước nhìn sau xem có thể vừa ý không mà gật đầu yêu đại. Chuyện yêu một người là phải xem xem mình có rung động, mình có đồng lòng vượt khó khăn để cùng người ta đi một quãng đường xa hay không.

Thanh xuân của tôi đã dạy cho tôi cách biết nâng giá trị của mình lên cao một chút, đồng thời cũng phải học cách cái "tôi" ngông cuồng của mình xuống thấp hơn một chút. Sao cho khi yêu nhau, cả hai người cùng cân xứng, cùng ngang bằng vị thế, không ai là cao hơn, cũng chẳng ai là thấp kém hơn.

Thanh xuân của tôi đã dậy cho tôi biết, thật ra muốn yêu nhau dài lâu không phải do duyên trời sắp đặt mà là do chính mình tự tạo. Những lần gặp gỡ, nếu muốn là sẽ được. Những lần dối gian, nếu không thích sẽ không có. Hoàn toàn không đổ tại cho duyên mỏng và phận mảnh.

Thanh xuân của tôi cũng đã từng rời bỏ tôi, để tôi biết giọt nước mắt khi mất đi một người quan trọng là như thế nào. Để tôi biết trân quý cảm xúc của chính mình, và trân quý người dành cho riêng mình. Và tôi sẽ cứ thế mà không tùy tiện gạt bỏ nữa.

Thanh xuân của tôi còn dành cho tôi một món quà ưu ái, đó là sự trưởng thành. Chỉ khi nào bạn yêu một người tận tim gan, bạn mới biết rằng bạn muốn mình trở thành người lớn đến nhường nào. Lớn để học cách bao dung và thứ tha. Lớn để xua đi những nỗi buồn phiền bé nhỏ.

Thanh xuân của tôi thực sự rất đáng quý, rất đáng yêu, rất đáng trân trọng. Nhưng rồi cũng như những thanh xuân khác, của bao người khác, anh ấy rời đi. Anh ấy rời đi khi tôi thật sự đã thu lượm được những bài học về tình yêu, về cuộc sống, và đã bớt mộng mơ cho những cuộc tình.

Tôi nghĩ, thanh xuân của mỗi người đều sẽ rời đi vào một ngày đẹp trời nào đó, và tôi an yên với tình yêu lỡ dở của mình. Điều quuan trọng là tôi biết, tôi đã từng có một thanh xuân thật tươi đẹp, thật rực rỡ, cùng với người mà mình yêu.

Cho nên hôm nay, tôi thật lòng muốn nói lời cảm ơn tới người đó. Người đã trở thành thanh xuân trong tôi, và đã dạy cho tôi những bài học lớn về việc… yêu một người.