Gửi Cô Gái Ngốc Nghếch Của Tôi!
Này cô gái ngốc nghếch…
Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.
Cô gái ngốc của tôi ơi,
Tôi còn nhớ cô có nụ cười trong veo, lấp lánh, lúc nào cũng ríu rít râm ran như con chích chòe, nỗi buồn lớn nhất của cô chỉ là bởi chẳng được đi chơi, và nước mắt rơi chỉ vì hậu đậu tự cắt vào tay mình mà thôi.
Cô gái ngốc của tôi ơi,
Tôi nhớ lắm cô gái có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tinh nghịch, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi cuộc vui, cô mang lại tiếng cười, mang niềm
vui đến cho bạn bè, cho người thân, cô chẳng biết dấu diếm cảm xúc, khóc khi buồn và tươi tắn khi vui, cô trẻ con, cô hạnh phúc.
Vậy mà sao giờ đây…
Đứng trước tôi là một cô gái mệt mỏi với nụ cười gượng gạo. Cô vẫn
cười vẫn nói, vẫn suốt ngày triền miên trong những cuộc vui bạn bè nhưng sao đôi mắt cô lại mênh mông thế kia.
Cô gái ngốc nghếch của tôi…
Cô học ở đâu cái cách che dấu cảm xúc, tự khoác lên mình chiếc mặt nạ vô hồn rồi lạc long giữa những huyên náo, ồn ào? Cô có thể tự đeo cho mình cái mặt nạ vui tươi nhưng làm sao cô có thể dấu đi đôi mắt buồn, trống rỗng kia được.
Ngốc… cô đang tự đánh mất chính mình đấy, biết không?
Cô đừng ngụy biện. Tôi biết, tôi biết hết chứ, cuộc sống màu hồng
của cô đã vỡ vụn, những va vấp, tổn thương, trái tim chẳng còn vẹn
nguyên nhưng cô không thể vịn vào đấy để trốn chạy con người của mình
được, cô có biết điều bất hạnh nhất là việc không còn là chính mình nữa
không?
Cô ngốc của tôi ơi!
Tôi biết đây là quãng thời gian thật tồi tệ với cô, có quá nhiều
chuyện không vui cứ đến cùng một lúc đang khiến cô dần gục ngã. Cô mạnh
mẽ, cô bướng bỉnh, cô kiên cường một mình chịu đựng, nhưng cô có biết cô chẳng phải trẻ con, nhưng cũng chưa đủ chín chắn và trưởng thành, cô
không phải là badman để có thể tự gánh vác được mọi chuyện.
Ơ kìa, cô ngốc cô đang khóc đấy ư?
Ừ, thì cô hãy khóc đi, khóc thật to lên, đừng kìm ném, hãy để nước
mắt xóa đi cái vỏ bọc dày cộp trên gương mặt kia, đôi mắt cô có thể sưng húp lên, nhưng đấy là đôi mắt có cảm xúc.
Cô gái ngốc của tôi ơi!
Gió mùa lại sắp tràn về, cái lạnh tê tái sẽ tiễn biệt tháng 11
nhiều cảm xúc nhưng tôi không cho phép cô xóa sạch mọi kí ức tháng 11
đâu, bởi cô là cô gái của tháng 11 kia mà. Đừng tự trách mình vì những
hành động lố bịch, những lời nói ngu ngốc vì tất cả đều xuất phát từ cảm xúc của cô, cuộc đời còn dài, những va vấp sẽ còn rất nhiều, nhưng đừng vì thế mà che dấu cảm xúc hay cố tỏ ra mình mạnh mẽ, sống thật với con
người của mình đấy là điều tôi luôn muốn ở cô.
Cô ngốc ơi, tôi biết dù cô có lớn đến chừng nào nữa thì cô vẫn mãi
chỉ là một cô ngốc mà thôi. Vì ngốc nên cô đã đẩy con người thật của
mình đi quá xa rồi đấy. Hãy gọi cô ngốc của ngày xưa trở về đi, tôi muốn lại được nhìn thấy nụ cười trong veo và đôi mắt lấp lánh niềm vui của
cô. Cô ngốc ơi, tôi tin rồi cô sẽ trở về…