Hạnh Phúc Đi Mà, Được Không Em?
Gửi em cô gái nhỏ!
Con gái ai cũng xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất, với em lại càng phải được yêu thương nhiều hơn chứ? Vì em đã làm việc rất chăm chỉ, luôn cố gắng sống tốt nhất có thể, luôn đem tiếng cười đến cho mọi người cơ mà? Vậy sao em lại chịu nhiều đau khổ hơn người khác? Người ta nói người tốt được nhận nhiều yêu thương hơn chứ? Phải không???
Cái gì gọi là tình yêu? Không có đâu phải không ?
Em là người đầu tiên anh ấy yêu, không đúng phải không ?
Mỗi ngày không được nhìn thấy em, không được nói chuyện cùng em anh ấy sẽ buồn, không đúng phải không ?
Anh ấy sẽ yêu em đến bao giờ anh ấy còn sống, không đúng phải không ?
Anh ấy yêu bằng trái tim, không giống như những đàn ông khác thấy con gái là vồ vập, anh ấy nói dối phải không?
Tính ra anh ấy cũng như bao người đàn ông bình thường khác rồi. Nhu nhược, hay có hiếu với gia đình? Từ nhỏ anh ấy được sống trong một gia đình khá giả, chỉ việc đi học rồi tìm cách trốn đi chơi, không phải lấm lem, vất vả như cuộc sống của em. Anh ấy quá đầy đủ, nên anh ấy không thể hiểu và trân trọng được tình yêu trọn vẹn em trao anh ấy.
Anh ấy không biết nâng niu giữ gìn, và mạnh mẽ nắm tay em về với gia đình anh ấy. Vì chữ hiếu ư? Vì từ nhỏ đến lớn ba mẹ luôn lo lắng cho anh ấy không thiếu thứ gì, anh ấy được hưởng cuộc sống hạnh phúc và chưa làm được gì cho ba mẹ nên anh ấy đồng ý kết hôn với người con gái mà anh không hề yêu thương để làm ba mẹ anh hài lòng sao?
Là sự thật sao? Vậy còn tình yêu của em và anh ấy thì sao? Dễ dàng vứt bỏ thế ư? Vậy ngày quen nhau sao anh ấy lại không nói cho em biết anh ấy sẽ lấy cô ấy? Sao còn yêu em làm gì? Sao lại yêu em rồi nhẫn tâm vứt hết để tan nát cõi lòng em? Tại sao lại đùa giỡn với em như thế? Tại sao?
Em nói anh ấy không trân trọng em thì em không cần phải tiếc nuối, em nói em không cần khóc vì một người không xứng đáng với tình cảm của em.
Ừ thì em là cô gái nghị lực mà, luôn nhìn về phía trước để để bước đi. Em đã rất chăm chỉ học hành, những năm tháng ngồi ghế sinh viên khi các bạn mặc đẹp hẹn hò, yêu đương em lại tự nhủ phải lo học và tranh thủ thời gian rảnh để đi làm. Em làm việc khắp nơi, em muốn mình phải giỏi giang để lo cho em út, lo cho gia đình và em luôn vui vẻ, lạc quan tin rằng nếu em sống tốt sẽ có một chàng trai tốt yêu em.
Em tin như thế, em tin vào thiên chúa. Rằng mảnh sườn của em, một ngày sẽ đến để che chở yêu thương em. Rồi chàng trai đó đến, cướp đi lòng tin của em, cướp đi hạnh phúc và những hi vọng bao năm em mong ngóng. Em vẫn thế, vẫn duyên dáng, vẫn tươi cười, em nói chắc chắn người đàn ông thực sự của em sẽ đến đón em...
Dối trá! Ngốc ạ, em đừng khóc nữa. Em khóc đã 6 tháng rồi, kể từ ngày người ta có vợ. Em còn buồn, còn rơi lệ nữa sao? Có đáng không em?
Ta thật khâm phục em, giữa cái thời buổi công nghiệp hiện đại này em lại yêu chân thành để làm gì? Có đáng không ? Phải, em vẫn làm tốt công việc, vẫn vui vẻ với mọi người, vẫn xinh đẹp mỗi lần xuất hiện nhưng sau mỗi ngày làm việc trở về phòng em lại lôi hình anh ấy ra xem, lại đọc những dòng skype hai người từng chat, rồi em khóc mếu máo. Có đáng không em?
Ừ, cứ cho là em đã cắt đứt liên lạc với người ta, em xóa nick yahoo, xóa skype, xóa điện thoại và em còn nói rằng nếu một ngày vô tình gặp nhau em sẽ không chào anh ấy, vì em muốn anh ấy hạnh phúc với vợ. Em ngu ngốc đến nỗi, ngày nào em cũng viết nhật ký, cũng kể chuyện cho anh ấy nghe. Tại sao vậy em?
Đừng như vậy nữa mà, xin em! Em hãy xóa hết đi em, vứt bỏ hết tất cả những ký ức đau buồn ấy, đừng hoài niệm về quá khứ đau buồn ấy nữa. Bỏ hết, và xem như em chưa từng yêu người đàn ông ấy.
Đừng khóc nữa, được không em?
Em làm ơn đi, hãy nghĩ xem. Nếu yêu em, anh ấy đã không buông tay em ra, vì có hiếu ư? Chẳng qua là vì người ta giàu có, kế thừa gia sản ba mẹ để lại. Lấy em sao? Người ta được gì? Phải tay trắng à? Em ngốc quá, cô bé ạ.
Em không nghĩ ra , em cứ nói anh của em cao thượng, có hiếu với ba mẹ. Ta nực cười vì sự ngu ngốc của em. Anh ấy không tốt như em nghĩ, hãy quên đi được không em? Hãy dành tình yêu đẹp ấy cho người đàn ông khác xứng đáng hơn.
Em lúc nào cũng cười để đem hạnh phúc đến cho người khác, còn mình em, em lại khóc và buồn chỉ mình em thôi. Em bảo rằng ba mẹ vất vả lắm rồi nên em không muốn ba mẹ nhìn thấy em buồn, sẽ đau lòng hơn. Cứ thế em chỉ biết sống cho mọi người.
Sao em ngốc thế, hả em????
Em là cô gái đáng yêu nhất ta từng biết. Cầu xin ngày mai em mất hết ký ức về chàng trai ấy, để cuộc đời em không đau buồn nữa, để đôi mắt trong veo ấy sẽ không ngấn lệ nữa. Cầu xin hạnh phúc sẽ đến với em!
Hạnh phúc đi mà, được không em?