Hạnh Phúc Không Ngờ Với Cô Vợ 1M49
Tôi có một cô vợ “ba mét bẻ đôi”, không, là một mét bốn chín mới đúng chuẩn. Vậy rồi hồi chúng tôi yêu nhau, mọi chuyện khúc mắc tưởng chừng như không đến nổi với nhau.
Tôi cao 1m80, là huấn luận viên của một trung tâm thể hình. Ngày tôi gặp vợ, cô ấy đến trung tâm để hỏi chúng tôi “bí quyết” để “cao” thêm. Chắc cũng bởi vì cái lí do buồn cười ấy mà tôi đã chú ý vợ mình từ những ngày đầu gặp mặt. Cô vợ của tôi đúng như người ta vẫn bảo là là “nhất lé, nhì lùn”, khôn khéo thì đến tôi cũng phải bó tay. Sau này khi lấy nhau về, nàng mới thỏ thẻ thú nhận với tôi, chẳng qua là bị bạn thách thức nên mới tán đổ tôi thôi, chứ không còn lâu cô ấy mới đi tập thể hình.
Thì ra là bạn cùng phòng cô ấy đến chỗ tôi tập, về kể với nhau làm sao mà vợ tôi cũng đi tập cùng và tuyên bố sẽ tán đổ tôi luôn. Những ngày đầu cô ấy cứ bám tôi không rời, cứ đến giờ tập trúng buổi tôi đứng lớp là thôi chấp nhận đứng trông cô ấy luôn khỏi phải đi đâu xa, kiểu như vắng tôi một chút là cô ấy lại la toáng lên là không biết phải tập như thế nào. Rồi đi tập về nhà lại xin số tôi để “được tư vấn thêm”. Hết nửa đêm thèm ăn đến đau chân đau tay, gì cũng kêu với tôi hết.
Thiết nghĩ cũng là trách nhiệm, lại không nỡ nặng lời với con gái, tôi im lặng “chịu đưng”, vì nghĩ chắc cũng được ít hôm thôi, học trò chỗ trung tâm tôi dạy lười lắm. Vậy mà nàng ta lại một lần nữa khiến tôi không dứt ra nổi, khi mà thỉnh thoảng lại rủ tôi đi ăn hay đi gặp mặt bạn bè. Riết rồi thành quen thân, những lúc không có cô “1m49″ tôi lại thấy thiếu thiếu.
Nhưng khổ một nỗi, vì chênh lệch chiều cao và tuổi tác, nhiều lúc sánh bước cùng nhau tôi thầm nghĩ mình như bố cô nàng vậy. Vợ trẻ con, đôi mắt hấp háy, nói liến thoắng và hay giận hờn. Tôi thì cao to, ít nói, chỉ biết lặng lẽ đi phía sau, nhiều lúc bị mọi người dòm ngó nghĩ mà bực mình mà chẳng dám tiếng to với vợ.
Nàng thấp bé nhưng lại có võ, chuẩn là có võ luôn! Nghe bảo ngày xưa vì bé quá suốt ngày ốm yếu, bố cho đi học võ để tăng thể lực, vậy nên chẳng trách đi đâu cũng nhanh thoăn thoắt, tôi hở mắt một tí là không thấy đâu. Có một lần vì cho nàng leo cây, nàng gặp được tôi liền nhảy vào đá một phát khiến tôi trở tay không kịp. Sau lần ấy tôi sợ nàng ra mặt, chẳng dám ho he gì.
Rồi gia đình hai bên biết chuyện, ngăn cấm đủ đường. Cái chính cũng là từ gia đình chúng tôi, vì thấy nàng quá bé mà ý kiến này nọ, tôi thương vợ tôi lắm. Nhưng rồi qua bao sóng gió, chúng tôi đã đến được với nhau. Giờ lấy nhau về, thỉnh thoảng nàng “ho” một tiếng là tôi lại giả khép nép làm theo. Nghĩ cũng buồn cười, vợ tưởng tôi sợ vợ chắc. Tôi to lớn thế này, vì sợ nàng buồn nên chiều thôi nhé vợ ơi!
Mẹ tôi ban đầu cũng không ưa, xong lấy về, nàng việc gì cũng thạo, cũng nhanh, bà lại lấy làm vinh hạnh. Đi đâu làm gì chỉ cần giao nhà cho vợ, vợ quán xuyến được hết, chẳng cần bận tâm. Đấy, biết vậy nên yêu vợ chân ngắn cũng thật may mắn, chẳng cần chân dài đâu xa đâu.