Hoá Ra Đi Hết Tận Cùng Của Nỗi Đau, Lại Chính Là Không Còn Biết Đau...



Anh có biết tại sao khi anh từ chối em, em lại có thể bình thản đến đáng sợ như thế không? Em cũng không thể hiểu nổi mình, em từng lường trước rất nhiều tình huống cho bản thân rằng em sẽ khóc, sẽ buồn, sẽ đau vô cùng. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Em chỉ mỉm cười với anh, một nụ cười mà tận thâm tâm em cũng cảm thấy lạnh.

Hoá ra đi hết tận cùng của nỗi đau, lại chính là không còn biết đau. Hoá ra những tháng ngày qua em đã từng đau lòng rất nhiều, đau đến độ em không còn thể đau thêm lần một lần nào nữa. Đau lòng quá hoá không đau. Nhưng làm sao không đau này lại không đau được chứ. Chỉ là cõi lòng tê dại mất rồi, cảm xúc như ngưng đọng lại trong tâm hồn em.

Em cam tâm, em thà nói ra hết tất cả như vậy để nhẹ lòng mình, còn hơn ôm trong lòng mối tình không chừa đường lui cho bản thân. Em tự tay chôn vùi tình bạn này. Em tự tay kết thúc tháng ngày chờ đợi trong vô vọng. Em tự tay huỷ hoại hết tất cả những gì đẹp đẽ nhất...Sau cùng, tự tay em gầy dựng, tự tay em huỷ hoại, sau cùng em lại là thứ tồi tệ vô cùng. Và rồi, em chọn cho mình một kết thúc thật buồn, một kết thúc cho câu chuyện chỉ có một người...

Cuối cùng, em chỉ thật sự mong rằng "Tạm biệt" không phải là một lời chào, mà là một lời hứa. Hứa rằng cho dù sau này bất kì chuyện gì xảy ra cũng sẽ không mong được gặp lại anh thêm một lần nữa. Không phải vì sợ mình rung động thêm lần nữa, mà sợ rằng mình phải nhớ lại những thứ mà em muốn chôn giấu cùng người. Tháng năm còn lại chỉ muốn quá khứ được vùi mình ngủ yên sau những tháng năm yêu người.