Hóa Ra Khoảng Cách Giữa Người Thương Và Người Dưng Rất Mong Manh...



Thực ra, trên đời này cái gì cũng mong manh, khó nắm bắt... Và có lẽ khó nhất vẫn là chuyện tình cảm anh nhỉ!

Ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta đã dựa trên những điều sai lầm để chọn yêu thương thì em nghĩ chúng ta sẽ không vì điều gì mà rời xa nhưng cuộc sống mà... Không nghĩ thì không có nghĩa là nó không xảy ra.

Em không muốn truy vấn hay trách móc về những lần anh làm em đau lòng...Có chăng em vẫn luôn nghĩ là yêu thương thì đâu cần nói ra. Những nỗi đau. nỗi uất ức em đã chịu, em cũng chưa từng một lần nói ra sự thật. Họa hằn chỉ là những giọt nước mắt ướt gối mỗi đêm có đủ níu chân anh trở về nhìn lại những yêu thương mình đã cùng nhau trải qua.

Anh mãi mãi cũng không hiểu cái cảm giác khi em vào Fb anh thấy hiện lên ba chữ " thêm bạn bè "... Hóa ra anh chọn cách này để ghét bỏ em, để rời xa em, để mang cho em sự dằn vặt day dứt. Em đã làm sai sao?

Và anh biết gì không? Em hứa sẽ không bao giờ cho anh biết được tất cả sự thật... Đơn giản anh không xứng đáng được biết chúng hay đơn giản anh đừng nên biết kẻo không lại hối hận. Em không muốn anh hối hận về những sự lựa chọn của bản thân.

Đối với em, Yêu đơn giản là Yêu. Không cần lí do và không có thủ đoạn. Em muốn tình cảm của em đơn thuần và tử tế. Không lung linh nhưng sach sẽ. Không khoa trương nhưng đủ thơm.

Dẫu có ra sao thì cuối cùng anh cũng chọn cách như vậy để kết thúc câu chuyện của chúng ta. Em không trách anh, không quan tâm và cũng không khóc nữa. Nnhưng...

Em HẬN anh, rất hận... Không bao giờ tha thứ. Nói em ích kỷ cũng được nhưng đó là sự tự tôn cuối cùng của em.

Gửi người đã từng là Ngoại lệ của tôi.