Khi Bạn Bắt Đầu Mơ Thấy Một Người, Thì Đó Cũng Là Lúc Họ Đang Dần Lãng Quên Bạn...
Tôi nghe đâu đó có người nói rằng: Khi bạn bắt đầu mơ thấy một người thì đó cũng là lúc họ đang dần lãng quên bạn!
Có lẽ vậy!
Hôm qua trong mê man cơn sốt tôi mơ thấy Anh, mà có lẽ đã lâu lắm rồi dáng dấp thân quen ấy không còn xuất hiện trong cuộc sống thường nhật của mình.
Giấc mơ bắt đầu vào một buổi chiều trong thành phố mưa bay...
Tôi mơ thấy anh đèo tôi trên chiếc xe cũ, chạy qua những cơn mưa trong lòng thành phố, vòng tay xiết chặt, cảm nhận hơi ấm từ phía sau, đâu đó vẫn cái giọng trầm ấm:"Có lạnh không em?" Rồi cả những lần chúng tôi cùng nhau đi đâu đó, những kỷ niệm thay phiên nhau ùa về mà có lúc hữu hình có lúc lại như gió như mây... Và sau đó cũng như mọi giấc mơ, có một khoảng vô hình mà bản thân không nhớ rõ đó là gì, chỉ thấy bỗng chợt anh biến mất, tôi cố gắng kiếm tìm, gọi tên anh trong vô vọng, bật khóc. Rồi giật mình tỉnh dậy vì tin nhắn lúc nửa đêm của cậu ấy, chỉ ngắn gọn:"Ngủ ngoan!".
Tôi lau mấy giọt mồ hôi đang lấm tấm trên trán mình, bước xuống nhà mò tìm ly nước trong bóng tối, uống một ngụm nước rồi ngồi bó gối dưới gốc cầu thang.
Thật lạ, tôi nhớ mình đã bật khóc, mà sao chẳng thấy giọt nước mắt nào!
Giấc mơ không đầu không cuối ấy khiến tôi nhớ! Tôi nhớ, nhớ tất thảy những kỷ niệm xưa, nhớ cả chàng trai 17 tuổi, đèo tôi trên chiếc xe đạp cọc cạch giữa cái nắng oi ả mùa hè của mấy năm về trước.
Tôi nhớ cả chiếc sơ mi trắng trong những buổi tan trường, ngồi lặng lẽ trong góc quán quen, đợi tôi chỉ để nói câu:" Em về cẩn thận!"
Tôi nhớ cả cái dáng hao gầy, đứng trò chuyện cùng bạn trước cửa lớp, mà lúc nào cũng vô tình bắt gặp tôi bên dãy phòng học đối diện rồi mỉm cười, sau đó lặng lẽ bước vào lớp.
Tôi nhớ cả từng bước chân chậm rãi của mỗi buổi vào lớp, ai đó đã cùng tôi bước đi cả năm trời trên sân trường rợp bóng mát. Tiếng cười vang của đôi trẻ vẫn còn vang vảng bên tai tôi.
Tôi nhớ cả cái ửng hồng má của cô gái vừa tròn 15, cái giọng ấp úng của chàng trai 17, cả cái ánh mắt long lanh mà họ bẽn lẽn nhìn nhau mỗi lần vô tình bắt gặp trộm nhìn.
Tôi nhớ cả mùa hè năm đó, dưới cơn mưa rào, cánh phượng rơi lả chả dưới sân, cô gái trong chiếc áo dài trắng, đứng bên chàng trai đôi mắt đượm buồn,tiếng gió, tiếng mưa làm nhòe đôi mắt ngọc:" Em chờ anh nhé!"
....
Tôi mỉm cười, ngước nhìn trần nhà cô quạnh, có nỗi buồn nào đó hanh hao.
Tôi nhớ.Lại nhớ những kỷ niệm cũ rít, mốc meo của mình.
Nhớ chàng trai từng vì mình đạp xe hơn 35km, chỉ vì nhớ!
Nhớ chàng trai không ngại gió mưa khuya khoắc, tìm về lúc 1h sáng, chỉ vì: muốn gặp em!
Nhớ chàng trai từng vì yêu thương mà đôi mắt đỏ hoe, trầm ngâm ôm tôi vào lòng!
Nhớ chàng trai ngồi tỷ mẫn dán đôi giày bị dứt của tôi, giặt đóng quần áo khi tôi lười, hay ăn hết bữa cơm kinh khủng mà tôi nấu với ánh mắt hạnh phúc: đây là bữa cơm ngon nhất anh từng được ăn!.Trời ơi! Rõ dối, cơm sống, canh mặn, cá kho cháy đen thì làm gì ngon mà ăn không chừa lại gì cả.
Nhớ chàng trai từng ôm balo ngồi xe vượt 200km, chỉ vì tôi buột miệng nói: Em nhớ anh!
Nhớ chàng trai từng lủi thủi chạy về lúc 11h45 phút ngày 23/12 để đeo vào tay tôi chiếc đồng hồ anh tặng vào 0h kịp ngày 24.
Nhớ chàng trai từng ôm 99 đóa hoa hồng, trao tay tôi vào lễ Tình nhân rồi ngại ngùng bảo: Tình yêu này trọn đời trọn kiếp không phai!
Nhớ cả chàng trai...từng nói: Yêu em hơn cả bản thân mình!
Nghẹn ngào... Tôi nhớ hết... Rồi lại mỉm cười chua chát.
Bởi lần cuối gặp nhau. Anh vẫn nói bằng chất giọng trầm ấm: Anh yêu em!
Vậy mà... .Có bên nhau được nữa đâu.
Giờ đây, ngay hôm nay, ngồi nhớ hết tất thảy những gì - đã-từng. Lòng này lại bình yên quá đỗi.
Không hanh hao chạnh lòng, không bồn chồn đau xót, không day dứt không yên,.. và không còn yêu-như-ngày-đó -nữa.
Sau tất cả những chuyện đã qua, những nỗi niềm xưa cũ, những ngày cùng cố gắng vì nhau, cả những hẹn ước trăm năm mà giờ đây thành dang dở. Chúng tôi vẫn hỏi thăm nhau. Vẫn dành cho nhau những lời chúc hạnh phúc xuất phát từ sự chân thành của trái tim mình.
Tôi cũng chẳng biết giờ đây bản thân mình có còn lưu luyến tình cảm ngần ấy năm không, cũng không rõ anh đã quên mình hay còn nhung nhớ! Thế nhưng tôi rõ một điều, đoạn đường này, đến đây là rẽ ngang rồi, dù thế nào cũng không bước tiếp cùng nhau được nữa...
Nếu có ai đó hỏi tôi: Vì sao chia tay!
Tôi sẽ mỉm cười đáp: Có duyên không nợ!
Với tôi,dù thế nào cũng rất biết ơn anh,đã xuất hiện trong cuộc đời mình êm đềm và ngọt ngào như thế,khiến tôi dốc cạn lòng yêu thương rồi sau cùng chịu tổn thương,day dứt.Tôi vẫn muốn nói: Em cảm ơn rất nhiều!
Anh đã từng là một câu chuyện,nhưng cuối cùng chỉ còn lại là cái tên.
Sau cùng xa nhau là để cho nhau hạnh phúc!
Sau cùng,em cũng nhẹ nhàng mà quên anh!