Khi Yêu, Điều Quan Trọng Nhất Là Đừng Đánh Mất Chính Mình!
Ngày ta chia tay nhau là một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, ngay tại con phố thuộc, nơi mà ngày nào anh cũng đợi em mỗi giờ tan học. Anh buông lời chia tay phũ phàng và lạnh lùng quay đi mà chẳng một chút bận tâm rằng đôi mắt em đã đỏ hoe và những giọt lệ chỉ trực vỡ òa. Em cũng chẳng níu kéo bởi chút sực lực còn sót lại cũng chẳng đủ để em gọi tên anh thì sao có thể níu giữ được bước chân anh và cả những yêu thương như lúc trước.
Sau bao lần cãi vã, sau bao lần khóc thét đến khản cổ trong tuyệt vọng, sau bao hiểu lầm.... cho dù em cố gắng vun đắp và níu kéo đến thế nào cũng không thể hàn gắn lại những yêu thương như ban đầu. Bởi thế em cũng không bất ngờ khi chúng ta chia tay, chỉ là sao em thấy hụt hẫng quá.
Em đã thay đổi rất nhiều từ khi yêu anh từ sở thích, tính cách... thay đổi cả con người mình, tất cả chỉ để anh vui, vì anh muốn thế. Đã rất nhiều lần em tự hỏi, tại sao lại bắt em thay đổi chính mình, thậm chí đó còn là những yêu cầu hết sức vô lý. Vậy, khi thay đổi như thế, em đâu còn là chính em, chỉ là một con rối tình yêu do chính anh tạo ra.
Và rồi anh nói lời chia tay khi em đã trở thành một con người hoàn toàn khác, mà nguyên nhân của sự thay đổi đó chính là anh. Đau đớn đến tuyệt vọng vì sau tất cả em chẳng còn lại gì, một cái xác không hồn và chẳng là chính em. Em hận anh, hận chính bản thân mình vì đã mù quáng, hy sinh quá nhiều để rồi nhận lại là một con số không tròn chĩnh.
Chia tay anh, em đã phải trải qua những ngày tháng sống trong nỗi cô đơn và giằng xé dữ dội. Em không mở lòng với ai, vì em bận, bận tìm lại chính em của ngày xưa. Em cũng nhận ra rằng, điều tội nghiệp nhất của một người con gái là khi yêu đánh mất đi chính bản thân mình. Giờ đây em sẽ chẳng ngu ngốc thay đổi mình vì ai nữa, vì em hiểu rằng, sẽ có ai đó yêu em thật lòng, yêu chính con người em... và đó mới là một tình yêu đúng nghĩa anh à!